Tôi nhìn túi giấy được đẩy sang phía mình, tiếng đáy túi chạm nhẹ vào mặt bàn kính, vang lên một âm thanh sắc lạnh — như báo hiệu một điều gì đó tuyệt đối không bình thường. Tim tôi khựng lại. Ba năm qua, tôi chưa từng nghĩ sẽ ngồi đối diện bà thêm lần nào nữa, càng không nghĩ đến chuyện bà sẽ chủ động đưa tiền cho tôi.
Hai tỷ. Một con số đủ khiến bất kỳ ai cũng phải lúng túng.
Tôi nuốt khan, giọng mình lạc đi:
— Mẹ… định nhờ con chuyện gì?
Bà đặt chén trà xuống, đôi tay khẽ run nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
— Con mở ra xem đi.
Tôi chậm rãi kéo miếng dán miệng túi. Bên trong không chỉ có xấp tiền dày cộp, mà còn một tập giấy tài liệu được buộc lại bằng dây ruy băng mỏng. Tôi rút ra — và chết lặng.
Đó là hồ sơ bệnh án.
Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của bà — đợi chờ, đau đớn, như một đoạn dây bị kéo căng chỉ cần khẽ chạm là đứt.
— Con… biết Sỹ nhà mẹ… — bà thở ra — nó đang bệnh nặng rồi chứ?
Tay tôi lạnh toát. Tim như bị bóp nghẹt.
Sỹ — chồng cũ của tôi. Người mà tôi đã chia tay trong sự bế tắc, tổn thương và im lặng. Ba năm rồi, chúng tôi không còn liên quan. Tôi tránh mọi tin tức về anh, để bản thân có thể bước tiếp mà không quay đầu.
Tôi khẽ lắc đầu:
— Con… không biết.
Bà nhắm mắt, nước bắt đầu tràn khóe.
— Nó bị ung thư máu. Thời gian… có lẽ không còn nhiều.
Tôi thấy đầu mình ong lên. Không, điều này quá bất ngờ, quá nặng, quá nhiều để tiếp nhận trong một khoảnh khắc.
— Mẹ… — tôi lắp bắp — sao mẹ lại nói điều này với con? Con với anh ấy… đã ly hôn rồi.
Bà đưa tay ra, nắm lấy tay tôi — một hành động mà tôi tưởng cả đời này bà sẽ không bao giờ làm lại.
— Chính vì thế… mẹ mới phải nhờ con. Mẹ xin con… một điều cuối cùng.
Tôi buông ánh mắt xuống túi giấy chứa hai tỷ đồng. Từng mảng nghi vấn, sợ hãi, linh cảm xấu kéo đến như một cơn gió buốt.
— Mẹ muốn… con quay lại chăm sóc nó trong những tháng cuối.
Tôi sững người.
Một khoảng lặng dài đến mức tôi nghe được cả tiếng máy pha cà phê ở xa.
— Mẹ biết yêu cầu này là tàn nhẫn với con — bà nghẹn giọng — nhất là khi con sắp lấy chồng. Nhưng nó… nó không còn ai cả. Nó không chịu nghe lời mẹ, không cho mẹ thuê y tá, không chịu vào viện. Mỗi ngày nó tự đối diện với bệnh tật… một mình. Mẹ… mẹ không đành lòng nhìn con mẹ chết trong cô độc.
Tôi thấy sống lưng lạnh buốt.
Tôi cắn môi.
— Nhưng… mẹ biết con sắp cưới mà.
Bà gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:
— Mẹ biết. Vì vậy… mẹ mới mang theo hai tỷ. Không phải để mua con. Mà là để con cảm thấy… sự hy sinh của mình có cái gì đó bù đắp. Mẹ… không biết nói cách nào khác.
Tay tôi run lên. Câu nói ấy quặn vào lòng tôi một cách tàn nhẫn.
Bà nói tiếp:
— Hạnh phúc mới của con… mẹ không muốn phá. Chỉ cần con đồng ý ở bên nó trong giai đoạn cuối. Đến khi… đến khi nó nhắm mắt… con có thể đi. Còn số tiền này, mẹ coi như cảm ơn… vì con đã từng là người duy nhất nó yêu thật lòng.
Tôi nghẹn lại.
Tôi vẫn còn thương anh không?
Hay chỉ là thương ký ức?
Thương những năm tháng đã đổ nát?
Hay chỉ là thương chính mình trong quãng thời gian đã từng cố gắng đến kiệt sức?
Tôi không biết.
Tôi chỉ biết mình sắp cưới. Người đàn ông tôi chọn bây giờ tử tế, ấm áp, dịu dàng. Anh cho tôi cảm giác bình yên mà trước đây tôi chưa từng có. Anh xứng đáng có một cô dâu dành trọn tâm trí cho anh — không phải một người bị kéo ngược về quá khứ.
— Mẹ không ép — bà nói khi thấy tôi im lặng quá lâu. — Mẹ chỉ xin con… hãy gặp nó một lần. Chỉ một lần. Nếu con từ chối, mẹ sẽ không trách.
Tôi hít một hơi thật sâu.
— Con… cần thời gian.
Bà gật đầu, đưa tôi chiếc phong bì nhỏ.
— Đây là địa chỉ căn phòng trọ nó đang ở. Con cứ đến khi nào con thấy sẵn sàng.
Ba ngày sau.
Tôi đứng trước cánh cửa sắt cũ kỹ.
Tim đập thình thịch như thể muốn vùng chạy.
Tôi bước vào.
Mùi thuốc, mùi kháng sinh, mùi ẩm mốc trộn vào nhau. Phòng tối. Chỉ có ánh đèn vàng leo lét từ chiếc bàn nhỏ.
Sỹ đang nằm co trên giường, gầy đến mức tôi suýt không nhận ra. Xương gò má nhô cao. Đôi mắt trũng sâu. Cơ thể chỉ còn một dáng hình của cái bóng ngày xưa.
Anh mở mắt… và nhìn thấy tôi.
Thoáng chốc — tôi thấy tất cả cảm xúc trong đôi mắt ấy vỡ vụn: ngạc nhiên, vui mừng, đau đớn, lẫn oán trách.
Giọng anh khàn đặc:
— Em… đến làm gì?
Tôi không trả lời được.
Anh bật cười, tiếng cười yếu ớt như gió thổi qua lá:
— Mẹ bảo em đến à? Bà ấy giờ… cái gì cũng làm được.
Tôi siết tay.
— Em… chỉ muốn xem anh thế nào.
Anh quay mặt vào tường, thở ra một hơi dài:
— Anh không muốn em thấy bộ dạng này.
Một lúc lâu sau, anh hỏi:
— Em sắp cưới đúng không?
Tôi khựng lại.
Không hiểu sao câu hỏi đó làm tôi thấy đau.
Tôi gật đầu.
Anh nhắm mắt. Bờ vai gầy khẽ run.
— Tốt… tốt lắm. Em xứng đáng.
Không ai nói gì trong vài phút. Chỉ có tiếng kim truyền dịch đang nhỏ giọt trong im lặng.
Rồi đột nhiên anh nói, rất khẽ:
— Em… có thể ở lại đây một lúc không? Một chút thôi. Anh… buồn ngủ lắm. Chỉ cần có người ngồi cạnh…
Giọng nói ấy… giống hệt giọng của anh trong những năm chúng tôi còn yêu nhau. Mệt mỏi, nhưng lại đầy sự tin tưởng.
Trái tim tôi thắt lại.
Tôi ngồi xuống cạnh giường.
Bàn tay anh khẽ chạm vào tay tôi. Lạnh ngắt. Run rẩy. Và yếu đến mức khiến tôi muốn khóc.
Anh mấp máy môi:
— Cảm ơn em… vì vẫn đến.
Tôi ở đó suốt đêm.
Nhìn anh ngủ, hơi thở yếu ớt, đôi khi giật mình vì đau.
Nhìn cái thân hình từng mạnh mẽ giờ chỉ còn da bọc xương.
Nhìn những vết bầm tím trên cánh tay vì truyền thuốc.
Và lần đầu tiên sau ba năm… tôi khóc.
Đêm đó về nhà, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ chồng cũ:
“Con quyết định thế nào, mẹ tôn trọng. Nhưng con hãy nhớ, thời gian của nó… không còn nhiều.”
Tôi ngồi trong bóng tối rất lâu.
Người tôi sắp cưới đang ở cách tôi vài con phố — chờ một tương lai cùng tôi.
Còn người đàn ông từng là cả thanh xuân của tôi… đang chờ một kết thúc không ai muốn nhắc đến.
Tôi đang đứng giữa hai con đường.
Một con đường của hạnh phúc mới.
Và một con đường của những nợ nần cảm xúc không bao giờ hóa giải nổi.
Tôi biết… lựa chọn nào cũng có thể khiến tôi day dứt cả đời.
Cuối cùng, tôi trả lời tin nhắn của mẹ:
“Mẹ ơi… mai con quay lại với anh ấy.”
Không phải vì hai tỷ.
Không phải vì nghĩa vụ.
Không phải vì hoài niệm.
Mà vì… có những người, dù đã bước ra khỏi đời mình, nhưng khi họ sắp gục ngã — trái tim mình vẫn không đủ cứng để quay lưng.
Và tôi biết… quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời tôi.
Mãi mãi.