L;ợ;i d;ụ;ng lúc con trai đi xuất khẩu lao động, mẹ chồng ở nhà nói con dâu lên ngoại ở một thời gian cho đỡ buồn, thế là bà ta rêu rao con dâu bỏ nhà đi th/e/o tr;/a;i để tiện cơ hội tìm vợ mới cho con trai![]()
Ba năm trước, Hùng sang Nhật xuất khẩu lao động. Ngày anh đi, Lan tiễn chồng ra bến xe, nắm tay dặn:
“Anh đi mạnh giỏi, em ở nhà chăm mẹ, đợi ngày anh về.”
Lúc đó, Lan mới cưới được hơn nửa năm. Vợ chồng chưa kịp có con, nhưng tình cảm thì thắm thiết.
Thế mà, chỉ vài tháng sau, mẹ chồng – bà Tư – bỗng thay đổi. Bà bảo Lan:
“Thôi con về bên ngoại ít ngày đi, mẹ thấy con buồn, ở đây chật chội, nhớ nhà lại si/n//h b//ệ/nh.”
Lan tin thật, xách ít đồ về nhà mẹ đ/ẻ. Nào ngờ, ngay sau đó, trong xóm rộ lên tin: “Con dâu bà Tư bỏ nhà đi th//e//o tr/a//i rồi!”
Lan về hỏi mẹ chồng: Cô tức tốc quay về, định hỏi rõ trắng đen, nhưng mẹ chồng lại thản nhiên:
“Thì người ta nói sao mẹ biết vậy, con ở nhà ngoại suốt, ai chẳng tưởng thế.”
Tin lan nhanh đến tận bên Nhật. Bà Tư còn gửi ảnh chụp một cô g/ái khác cho Hùng, nhắn kèm:
“Con đừng khổ vì đứa ph/ả//n b/ộ//i, mẹ sẽ tìm cho con người xứng đáng hơn.”
Từ đó, Hùng c/ắ/t liên lạc với Lan, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Còn Lan, trong những ngày b/ụ/ng lớn dần, chỉ biết ôm nỗi tủi nhục.
Ba năm sau, Hùng về nước. Anh dọn dẹp nhà, chuẩn bị cưới người vợ mới – cô gái “hiền lành ngoan ngoãn” do mẹ giới thiệu. Ngày cưới, khách khứa đông nghịt, pháo nổ, tiếng nhạc rộn rã. Ai cũng khen anh “đổi đời”, “lấy vợ đẹp, nhà giàu”.
Đúng lúc anh đang ký vào sổ hôn, một người giao hàng xuất hiện trước cổng, đưa phong bì màu trắng, nói nhỏ:
“Có người gửi cho anh, bảo nhất định phải trao đúng ngày này.”
Hùng mở ra……ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN![]()
Hùng mở phong bì ra…
Bên trong là một tờ giấy siêu âm đã ố vàng cạnh, ghi rõ tên mẹ: Nguyễn Thị Lan.
Kèm theo đó là một tờ giấy viết tay, nét chữ quen thuộc đến đau lòng:
“Khi anh đọc được lá thư này… chắc cũng là lúc anh đã quên em rồi.
Em không đi theo ai cả. Em chỉ làm đúng lời mẹ anh dặn: về ngoại cho ‘mẹ đỡ buồn’.
Còn chuyện họ đồn thổi… anh biết mà, em không có cách nào cãi lại.
Hồi đó, em gọi anh không được. Em nhắn anh không trả lời. Em biết, mình đã bị đẩy đi rất xa khỏi anh rồi.
Đây là con trai anh. Em sinh nó một mình. Không ai đỡ, không ai chăm.
Nếu anh đọc được thư này khi đang ký giấy cưới người khác… thì em cũng xin chúc anh hạnh phúc.
Con không cần mang họ anh.
Em chỉ muốn anh biết:
Em chưa bao giờ phản bội anh.
Người phản bội, chưa chắc đã là em.”
Hùng đứng chết lặng. Tay run bần bật. Tấm ảnh siêu âm rơi xuống nền gạch, đúng lúc tiếng pháo cưới ngoài sân nổ giòn.
Anh lập tức lao ra khỏi phòng, mặc cho mẹ chồng phía sau hốt hoảng gọi với:
“Con làm gì vậy? Người ta đang đợi kìa!”
Nhưng Hùng bỏ ngoài tai.
Anh chạy như điên ra khỏi cổng, lao lên xe máy, phóng về phía nhà ngoại Lan — nơi anh đã từng đến không biết bao lần.
Khi đến nơi, anh thấy trước sân là một cậu bé tầm hai tuổi, đôi mắt đen tròn giống hệt ánh mắt anh năm nào.
Đứa trẻ đang lon ton nhặt những chiếc lá rụng, nhìn anh tò mò:
“Chú là ai vậy?”
Hùng nghẹn họng không nói nổi.
Phía hiên nhà, Lan bước ra, dáng người gầy hơn xưa nhưng khuôn mặt vẫn hiền lành, bình thản.
Không khóc. Không trách.
Chỉ nói một câu nhẹ bẫng:
“Anh đến để ký nốt lễ cưới… hay để hỏi cho rõ mọi chuyện?”
Hùng quỳ sụp xuống.
Phía sau, tiếng xe hơi của nhà gái đám cưới chạy đến, mẹ Hùng bước xuống, mặt tái mét. Bao nhiêu lời giải thích lập tức tắt ngúm khi ánh mắt con trai nhìn bà — vừa đau vừa tức:
“Ba năm… sao mẹ nỡ làm thế với vợ con?”
Câu chuyện giờ chỉ mới bắt đầu mở nút…