×
×

Cầm nhầm điện thoại chồng và thấy dòng tin nhắn: “Chị Hương bán cá: Anh nhớ mua bỉm nhé. Loại hôm trước bé dùng hợp ấy.”

TÔI LỠ CẦM NHẦM ĐIỆN THOẠI CỦA CHỒNG… RỒI CHẾT LẶNG

Buổi sáng hôm ấy, tôi vội đến mức không kịp soi gương. Đêm trước làm việc đến gần 2 giờ sáng, sáng nay họp gấp đầu tuần, tôi chỉ kịp kéo chiếc túi xách trên bàn rồi chạy xuống bãi xe.

Đến công ty, tôi lục túi tìm điện thoại để gửi tài liệu qua Zalo cho sếp. Nhưng khi mở nắp, tôi sững người: chiếc điện thoại trong tay… không phải của tôi.

Là máy của chồng.

Hai chiếc máy giống hệt nhau — từ vỏ đến ốp da — tôi cầm nhầm lúc nào không biết.

Tôi bật màn hình. Tin nhắn hiện ngay trên top, rung nhẹ một cái.

“Chị Hương bán cá: Anh nhớ mua bỉm nhé. Loại hôm trước bé dùng hợp ấy.”

Tôi đứng hình. Bàn tay lạnh ngắt, mí mắt giật giật như sắp vỡ tung.

BỈM?
BÉ?
DÙNG HỢP?

Từng chữ như tát thẳng vào mặt tôi.

Tôi và chồng cưới nhau đã 3 năm, vẫn kế hoạch chưa có con. Vậy bé nào? Bỉm nào? Và tại sao… lại nhắn cho người bán cá ở chợ đầu mối?

Tôi nhấn vào cuộc hội thoại. Tin nhắn kéo dài cả tháng.


“Anh ơi mai qua đón bé sớm nhé, hôm nay nó khóc đòi anh cả buổi.”

“Chiều nhớ ghé đây, em mua sẵn bỉm rồi này.”

“Thương hai bố con ghê.”


Tôi đọc đến đâu, máu lạnh đến đấy. Cổ họng tôi nghẹn lại như có viên đá chặn ngang.

Cô bán cá? Người phụ nữ mặc tạp dề lấm lem ở chợ mà sáng nào chồng tôi cũng bảo “ghé mua ít đồ tươi” ấy sao? Tôi từng nhìn thấy chị ta — khuôn mặt phúc hậu, tóc buộc cao, bàn tay lúc nào cũng ướt, mùi cá tanh phảng phất.

Tôi siết chặt điện thoại.
Cảm giác bị phản bội khiến ngực tôi nhói buốt.

Tôi lao ra hành lang, thở dốc. Tồ điện thoại rung. Thêm tin nhắn mới từ chị ta:

“Chiều anh qua nha, bé cứ gọi ‘ba ba’ suốt.”

Đầu óc tôi quay cuồng.

Ba ba?
BA BA??

Tôi đứng không vững nữa.

Không thể. Không thể nào.

Chồng tôi hiền lành, điềm tĩnh, quanh năm làm kế toán — làm gì có chuyện trăng hoa. Nhưng tin nhắn rành rành như thế…

Tôi run rẩy nhấn số gọi cho chồng.

Anh bắt máy ngay.

— Alo vợ à? Sao nay không nhắn gì cho anh?

Tôi siết tay, giọng run:

— Anh đang ở đâu?

— Đang trên công ty em đây. Anh chạy lên đưa điện thoại cho em này. Hai cái máy giống nhau quá nên…

Tôi cắt ngang:

— Anh quen cô bán cá ở chợ lâu chưa?

Một khoảng im lặng ngắn. Rất ngắn. Nhưng đủ để tôi thấy cổ họng mình thắt lại.

— À… — giọng anh run lên thật — ý em là… Hương à?

— Anh có con với cô ta?

Chồng tôi thở hắt một cái — tiếng thở đầy… hoảng loạn.

— Em xuống đi. Anh giải thích.


Tôi lao thẳng xuống sảnh công ty. Chồng tôi đứng đó, mồ hôi ướt thái dương, mặt tái xanh.

— Em bình tĩnh đã… — anh nói.

Tôi đưa màn hình trước mặt anh.

— Bình tĩnh thế nào được nữa? ANH NHỚ MUA BỈM? “BÉ GỌI BA BA”? Là sao?

Chồng tôi nuốt nước bọt. Rồi, bất ngờ, anh bật cười — một kiểu cười căng thẳng như bị dồn vào chân tường.

— Trời ơi… chết rồi… tới lúc nói thật rồi…

Tôi sững sờ. Tới lúc nói thật?

— Em ngồi xuống đi đã — anh nắm tay tôi.

Tôi giật tay lại.

— Không. Nói đi.

Anh hít sâu một hơi.
Rồi nói ra điều… khiến tôi choáng đến mức đứng không nổi.


“Đó… là mèo.”

Tôi chớp mắt.

— Mèo…?

Anh gật đầu, mặt đỏ như bị bóc phốt ngoại tình công khai.

— Ừ… mèo. Con mèo tam thể. Em nhớ cái hôm anh nói nhặt được con mèo con bị ướt mưa không?

Tim tôi đập thình thịch.

— Nhưng nó ở đâu? Anh bảo đem gửi nhà trẻ em gái anh mà?

— Thì… đúng là gửi thật. Nhưng em gái anh dị ứng lông mèo. Nó lại quấn anh nên… anh đem gửi tạm nhà chị Hương bán cá, vì chị ấy nuôi nhiều mèo lắm. Chị thương mèo, hay cứu mèo hoang. Anh với chị chỉ nhắn tin về chuyện chăm con mèo thôi.

Tôi đứng hình như tượng.

Anh lấy điện thoại, mở album.
Hàng chục tấm ảnh mèo:

— Mèo nằm ngủ trên giỏ cá.
— Mèo được chị Hương mua bỉm vải vì tiêu chảy.
— Mèo cắn ngón tay anh.
— Anh cho mèo uống sữa.

Và rồi…

Đoạn video khiến tôi chết lặng:

Con mèo tam thể be bé bám vào chân chồng tôi, kêu “meo meo meo” — giọng y hệt “ba ba ba”.

Tôi trợn mắt.

— Nó… gọi… “ba ba”…???

Chồng tôi gãi đầu:

— Thì… chị Hương bảo nó kêu vậy nên trêu anh thôi. Có phải con người đâu. Nhưng anh cũng chiều nó quá…

Anh nói thêm, như thú tội:

— Em bận quá, hay đi làm và học muộn, anh sợ em bảo phiền nên… anh giấu chuyện đang nuôi mèo. Anh định cuối tuần này mang nó về cho em xem.

Tôi muốn ngồi bệt xuống đất thật sự.

Những gì tôi tưởng tượng:
Ngoại tình, con riêng, phản bội, bỏ nhà theo gái bán cá…

Thực tế:

CHỒNG GIẤU NUÔI MÈO.

Một sự nhục nhã khó tả.

Tôi đấm nhẹ vào vai anh:

— Trời ơi anh làm em suýt vỡ tim!!!

Anh ôm tôi, cười như người vừa thoát án tử.

— Anh xin lỗi. Anh chỉ sợ em không thích mèo, nên mới…

— Không thích cái đầu anh!!!

Tôi còn chưa nói hết thì một giọng quen quen vang lên:

— Ơ anh chị đây rồi!

Tôi quay lại — chị Hương bán cá đang đứng đó, tay ôm cái giỏ đựng cá… và con mèo tam thể bé xíu nằm bên trong, quấn bỉm.

Chị tươi cười:

— Anh ơi bé tè dầm nên em thay bỉm mới rồi nhé!

Tôi:

Chồng tôi:

Con mèo nhìn tôi, kêu:

— Meo… baaa…

Tôi bất lực:

— Thôi được. Mang nó về đi. Em chịu thua luôn rồi.

Chồng tôi cười rạng rỡ như trẻ con được quà.


Buổi tối hôm đó, tôi nhìn con mèo đang cuộn tròn trong lòng mình, còn chồng thì hí hửng pha sữa cho nó.

Tôi khẽ thở dài, vừa giận vừa buồn cười.

Chỉ có chồng mình… mới khiến mình suýt tan vỡ hôn nhân vì… một con mèo bỉm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News