×
×

chị giúp việc – tên Hạnh – lại xách túi rác đi ra ngoài. Một việc đơn giản, đáng lẽ chỉ mất năm bảy phút. Thế nhưng… chị đi tận hai tiếng.

CÂU CHUYỆN KỊCH TÍNH: BÍ MẬT SAU CHUYỆN “ĐỔ RÁC 2 TIẾNG”

Nhà tôi ở trong một khu dân cư khá yên tĩnh, sáng nào cũng vậy, đúng 6h là chị giúp việc – tên Hạnh – lại xách túi rác đi ra ngoài. Một việc đơn giản, đáng lẽ chỉ mất năm bảy phút. Thế nhưng… chị đi tận hai tiếng.

Ban đầu, tôi còn nghĩ chắc chị tranh thủ đi bộ thể dục. Nhưng càng ngày tôi càng thấy có gì đó không đúng. Người đi tập thể dục thì phải là quần áo thoải mái, mồ hôi nhễ nhại một chút. Còn chị Hạnh… mỗi lần ra khỏi nhà là một lần như đi dự tiệc: tóc buộc gọn tinh tươm, quần bó, áo ôm dáng, giày thể thao hàng hiệu, thêm cả chút son phấn nhẹ.

Quan trọng nhất: túi rác vẫn chỉ là một cái cớ, vì khi về nhà… túi đồ trên tay chị lại đổi thành một chiếc túi bóng khác, màu đen, buộc chặt.

Tôi hỏi thì chị chỉ cười hiền:
“Em ra ngoài chút cho tỉnh táo ấy mà, chị đừng lo.”

Tôi không xét nét bởi chị làm việc rất chu đáo. Nhà cửa sạch, cơm ngon, con tôi chị chăm còn cẩn thận hơn cả người trong nhà. Nhưng bắt đầu từ tháng trước, chị đổi khác hẳn: đồ hiệu, nước hoa đắt tiền, son kem YSL, và một chiếc túi đeo chéo mới toanh mà tôi biết chắn chắn không dưới 15 triệu.

Lương tôi trả cho chị chỉ hơn mười triệu. Làm sao chị có thể trang trải được những thứ xa xỉ ấy?

Tôi cố kìm, nhưng sự nghi ngờ ngày càng dày đặc trong đầu. Rồi một chiều, khi tôi hỏi thẳng:
“Chị Hạnh này, dạo này chị dùng nhiều đồ mới thế, có chuyện gì vui à?”

Chị Hạnh khựng lại đúng một giây. Rồi chị cười tươi, cố tỏ ra tự nhiên:
“Em… có chút tiền tiết kiệm thôi ạ.”

Nhưng ánh mắt chị không giấu được. Có gì đó… rất khác.

Cho đến một ngày, chị bất ngờ bảo:
“Cuối tháng này em xin nghỉ.”

Tôi hỏi lý do, chị không nói. Chỉ lấp lửng: “Có việc riêng ạ.”

Ngay sau câu nói ấy, mỗi lần chị từ ngoài đi đổ rác về, chị đều tươi như hoa. Thậm chí còn hát khe khẽ trong bếp. Tôi quan sát mãi, cảm giác chị như đang yêu.

Tôi kể chuyện với chồng, nhưng anh lại xua tay:
“Chuyện riêng của người ta. Em đừng tò mò quá.”

Nhưng tôi không thể dừng lại. Đây là nhà tôi, tôi có quyền biết người đang sống cùng gia đình mình mỗi ngày đang che giấu điều gì.

Và rồi cơ hội đến.


Ngày tôi quyết định theo dõi

Sáng hôm ấy, trời se lạnh. Chị Hạnh lại chuẩn bị túi rác, chỉnh lại tóc trước gương, xịt chút nước hoa mùi vani sang trọng. Tôi nói liền:

“Chị đi từ từ nhé, em ra chợ lát rồi về.”

Nhưng thật ra, tôi bám theo chị từ xa.

Chị không hề ra khu đổ rác của khu dân cư. Chị vòng qua phía sau dãy nhà, men theo lối đi ít người để ý. Tôi nấp sau tường, tim đập thình thịch.

Chị đi… sang hướng nhà sát vách.

Nhà đó của một người đàn ông sống độc thân, tên Hậu, giàu có có tiếng trong khu. Nhà ba tầng, xe sang đỗ trước cửa, tối nào cũng thấy ánh đèn vàng ấm áp lọt qua rèm. Tôi chỉ gặp anh ta vài lần, nhìn rất đứng đắn, lịch sự.

Chị Hạnh đứng trước cửa. Không bấm chuông.
Cửa tự mở từ bên trong.

Tôi chết lặng.

Anh Hậu bước ra, mỉm cười, đưa tay ôm eo chị rất tự nhiên.

Rồi họ nói chuyện gì đó, tiếng nhỏ không nghe rõ. Nhưng rõ ràng họ… quen nhau rất thân mật.

Chị Hạnh ngẩng mặt lên cười tươi rói, khác hẳn vẻ chân chất thường ngày trước mặt tôi.

Hai người cùng bước vào nhà, cửa đóng lại.

Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Chỉ nhớ đầu óc ong ong, tim đập như trống.

Đến khi họ mở cửa bước ra, trên tay chị Hạnh là túi bóng đen quen thuộc. Anh Hậu còn đưa chị ra tận cổng, nói gì đó khiến chị đỏ mặt.

Lúc ấy, tôi hiểu ra:

Mỗi lần đi đổ rác… thật ra chị sang nhà người đàn ông ấy.

Còn túi đen? Có thể là đồ anh ấy nhờ, hoặc là quà chị mang về. Tất cả đều là bí mật mà chị cố giữ kín.


Về đến nhà

Tôi về trước chị để không bị phát hiện. Khi chị bước vào nhà, tôi nhìn thẳng vào mắt chị, bình tĩnh hỏi:

“Sáng nay… chị đã đi đâu?”

Chị Hạnh khựng người. Gương mặt thoáng trắng bệch.
Rồi chị… cúi đầu.

“Chị biết là không thể giấu được chị nữa.”

Chị kể. Giọng run run.

Chị quen anh Hậu gần ba tháng nay. Trong một lần đi đổ rác, chị vô tình giúp anh dọn đồ rơi. Rồi họ nói chuyện, hợp nhau một cách lạ kỳ. Anh Hậu thương chị Hạnh hiền lành, chăm chỉ, ít nói. Chị Hạnh thì xúc động khi được đối xử tử tế sau bao năm vất vả.

Những món đồ đắt tiền?
Anh Hậu mua cho, vì muốn chị “đẹp hơn và tự tin hơn”.

Còn lý do nghỉ việc?
Vì anh Hậu muốn chị về sống cùng, lo cho chị một cuộc sống mới.

Chị nói mà nước mắt rơi, giọng nghẹn lại:
“Em không dám nói vì sợ chị nghĩ em bỏ bê công việc. Em biết ơn nhà chị lắm. Nhưng… cả đời em chưa từng được ai yêu thương như thế.”

Tôi im lặng. Rồi bất giác… thấy nhẹ nhõm. Không phải vì bí mật được giải đáp, mà vì hóa ra chị Hạnh – người phụ nữ tận tụy ấy – cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc.


Buổi tối hôm đó

Tôi kể cho chồng nghe. Anh chỉ cười:
“Anh đã bảo rồi, đôi khi tò mò quá sẽ khiến mình lo lắng thừa. Quan trọng là công việc chị ấy vẫn làm tốt. Còn chuyện riêng… là chuyện của người ta.”

Tôi gật đầu. Nhưng tôi vẫn không hối hận vì đã theo dõi chị.
Nếu không, tôi chẳng bao giờ biết con người bình lặng như chị lại có một cuộc sống bí mật đến thế.

Và cũng chẳng biết rằng…

Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những nơi bất ngờ nhất: như những buổi đi ‘đổ rác’ kéo dài hai tiếng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News