Em và chồng kết hôn được nửa năm. Làm dâu trong một gia đình đông người, em lúc nào cũng cố sống thật khéo léo. Vợ chồng em ở chung với bố mẹ chồng và gia đình anh trai chồng. Căn nhà ba tầng lúc nào cũng có tiếng trẻ con khóc, tiếng người qua lại, bữa cơm cũng chẳng khi nào thiếu chỗ. Em và chồng đã thống nhất: bao giờ gom góp đủ tiền sẽ dọn ra ở riêng. Anh trai chồng cũng hứa sẽ ở lại chăm sóc bố mẹ, nên em càng có động lực cố gắng.
Thế nhưng ngay từ những ngày đầu, sống chung bảy người dưới một mái nhà chưa bao giờ dễ dàng. Mối quan hệ trong nhà tuy hoà thuận, nhưng có những chuyện xảy ra, chỉ một mình em thấy rõ…
Đêm hôm đó, em ngủ chẳng ngon, cứ chập chờn liên tục. Được một lúc thì giật mình tỉnh dậy. Em quay sang bên cạnh — trống trơn. Chồng em không còn nằm trên giường. Đồng hồ báo 2 giờ sáng.
Tim em bỗng đập nhanh. Giờ này anh đi đâu? Anh chẳng bao giờ có thói quen thức khuya, lại càng không ra khỏi phòng giữa đêm như thế.
Em khoác áo, mở cửa phòng bước ra hành lang tối thui. Chỉ có ánh đèn ngủ cuối hành lang hắt lên màu vàng nhạt. Khi đi ngang phòng của chị dâu, em chợt nghe tiếng ai đó khe khẽ nói chuyện… rồi tiếng ru con quen thuộc.
Giọng của chồng em.
Tim em khựng lại một nhịp.
Em bước đến gần, khẽ nhìn vào khe cửa… và đứng chết sững.
Chồng em đang bế cháu. Anh cúi xuống, nhẹ tay vỗ về, đôi mắt âu yếm như thể đó là chính con mình. Anh còn nhẹ nhàng hát ru một bài mà trước giờ em chưa từng nghe anh hát. Cái cách anh ngắm nhìn đứa bé… khiến em thấy lạ lẫm vô cùng. Một thứ cảm giác khó gọi tên: vừa khó chịu, vừa hoang mang, vừa có gì đó như bị phản bội.
Trên giường, chị dâu đang nằm, tay vắt ngang trán. Khi thấy em đứng ở cửa, chị chỉ nói một câu đứt quãng:
“Em dậy rồi à? Nó khóc quá… chị mệt quá nên nhờ… ừ…”
Nói xong chị xoay người, ngủ tiếp, chẳng quan tâm ánh mắt sững sờ của em.
Em biết chị dâu mới sinh, chồng chị lại đi công tác cả tuần nay. Một mình chị chăm con ban đêm rất khổ. Em cũng hiểu điều đó và vẫn thường giúp chị ban ngày. Nhưng ban đêm, khi chỉ có chồng em vào phòng? Khi em ngủ say mà anh lại ở đó một mình? Khi anh ru con bằng giọng dịu dàng mà đôi khi với chính em, anh còn chẳng như vậy?
Ngực em nghẹn lại.
Đợi đến khi đứa bé ngủ, chồng em đặt con xuống cạnh chị dâu rồi bước ra. Anh thấy em đứng đó thì giật mình:
“Ơ, em… sao không ngủ?”
Em không nói gì, chỉ nhìn anh.
Anh thở dài:
“Anh dậy đi vệ sinh rồi nghe cháu khóc. Chị mệt quá không dỗ được nên anh phụ. Người nhà cả mà, em đừng nghĩ linh tinh. Lỡ mai mốt em sinh, có chuyện gì anh trai cũng giúp em thôi.”
Nghe thì hợp lý. Nghe thì tình nghĩa. Nhưng tim em không yên được.
Em biết chồng mình là người tốt, ai cũng khen. Tự dưng lại trách anh thì em hóa ra quá đáng. Nhưng có điều gì đó khiến em không thoải mái. Hay chính cảm giác thấy anh ru con, thấy anh dịu dàng trước cảnh đó… khiến em cảm giác như anh đang sống một cuộc đời khác, ở một căn phòng khác — không phải với em.
Từ hôm đó, em bắt đầu để ý.
Và càng để ý… càng thấy bất thường.
Một lần khác, tầm 11 giờ đêm, em từ nhà vệ sinh bước ra thì bắt gặp anh đi từ cầu thang lên, chứ không phải từ phòng vệ sinh trong tầng. Khi em hỏi:
“Anh xuống làm gì vậy?”
Anh đáp nhanh: “Uống nước.”
Nhưng trong tay anh không có ly. Bếp cũng tối.
Hôm sau, chị dâu có ý nói bóng gió:
“Đêm qua cháu khóc ghê lắm, may có chú nó…”
Em như nghẹn thở.
Chẳng lẽ đêm nào anh cũng vào đó?
Một buổi chiều, em đi làm về sớm hơn thường lệ. Bước lên lầu hai, em nghe tiếng con nít khóc. Em nghĩ chị dâu đang cố ru nên định bước vào giúp, vì trời còn sáng, chồng em chưa về.
Nhưng trước khi kịp gọi, em nghe tiếng giọng đàn ông trong phòng.
Rõ ràng là tiếng chồng em. Nhưng giờ mới ba rưỡi chiều, anh chưa bao giờ về giờ này.
Tiếng anh khe khẽ:
“Nào nào, chú đây rồi, ngoan nào…”
Tim em đập thình thịch, chân run lên. Em đứng đó, không dám đẩy cửa.
Một lúc sau, tiếng chị dâu vang lên, nhỏ nhưng đủ để em nghe:
“May có chú… chứ chị chịu thật. Cả ngày mệt rã rời…”
Chồng em đáp:
“Không sao. Cứ gọi anh khi cần.”
Gọi… anh?
Tay em lạnh toát.
Bữa cơm tối hôm đó, em nhìn anh, còn anh thì cười, hỏi han em như bình thường. Nhưng trong nụ cười ấy, em thấy cái gì đó không còn giống trước.
Đêm ấy, anh ôm em ngủ mà em cứng người. Trong đầu em chỉ có hình ảnh anh bế con, anh ru, anh nói chuyện dịu dàng — trong căn phòng không phải của vợ mình.
Một tuần sau, mọi chuyện lên đến đỉnh điểm.
Đêm đó cháu khóc dữ dội. Em nghe rõ tiếng chị dâu gọi:
“Em ơi!”
Em tưởng gọi mình, liền bật dậy chạy qua. Nhưng khi đến cửa thì… chị đang gọi chồng em:
“Em ơi, sang phụ chị chút!”
Chồng em bật dậy trước em, chạy qua ngay. Em đứng nguyên trong phòng, tai ù đi.
Anh chạy qua nhanh đến mức… quên đóng cửa phòng, để em thấy ánh mắt anh sáng lên khi bế đứa bé.
Ánh mắt mà lâu rồi… em không còn thấy dành cho em nữa.
Đêm hôm sau, em quyết định nói chuyện rõ ràng.
“Anh này… có phải anh thương cháu quá mức không? Em thấy… hơi lạ.”
Anh im lặng mấy giây rồi cười:
“Nghĩ linh tinh rồi. Thương cháu thì có gì sai?”
“Nhưng… em thấy anh lúc nào cũng muốn ở gần chị dâu. Anh có để ý không?”
Gương mặt anh chợt căng lại. Anh nói giọng thấp:
“Em đừng nói những chuyện vô lý. Chị dâu vừa sinh. Anh giúp người trong nhà. Em là vợ anh mà lại nghĩ như vậy sao?”
Câu cuối như một nhát dao.
Em bật khóc. Không phải vì tủi thân… mà vì cảm giác mình đang mất chồng từng chút một, mà không biết vì sao.
Sự thật chỉ xuất hiện… khi anh trai chồng trở về từ chuyến công tác.
Buổi tối hôm đó, cả nhà ăn cơm chung. Cháu khóc, nhưng lần này chị dâu không gọi chồng em nữa — vì anh trai đã về. Chồng em ngồi yên, không bước ra, nhưng ánh mắt anh… vô thức nhìn về phía phòng chị dâu.
Em thấy hết.
Em đã cố gắng kìm lòng.
Cho đến khi anh trai chồng nói câu này, như dao cứa vào ngực em:
“Thời gian qua chắc cực cho em và… cho cả chú nữa. Nghe nói chú giúp vợ anh đỡ cực nhiều lắm.”
Không ai nói gì sau đó. Cả mâm cơm im bặt.
Chị dâu đỏ mặt. Chồng em cúi đầu. Em thì ngồi chết lặng.
Không ai giải thích. Không ai phủ nhận.
Nhưng ánh mắt của từng người đã nói lên tất cả.
Đêm đó, khi chồng em kéo tay em lại, em chỉ hỏi một câu:
“Anh có từng… lén thích chị dâu không?”
Chồng em sững lại — chỉ nửa giây thôi, nhưng đủ để em biết đáp án.
Anh nói:
“Không. Tuyệt đối không. Anh chỉ thương cháu thôi.”
Nhưng ánh mắt anh nhìn em… run lên.
Em quay mặt đi, không nói gì nữa.
Mấy tuần sau, khi gom đủ can đảm, em đề nghị:
“Chúng ta ra ở riêng đi.”
Chồng em im lặng rất lâu rồi gật đầu.
Nhưng em biết — không phải vì anh muốn sống với em, mà vì anh không muốn ở gần chị dâu nữa. Không muốn để mọi người nhìn ra cảm xúc thật của mình. Không muốn nói ra một điều mà chỉ hai chúng em hiểu:
Anh đã quá quan tâm đến một người phụ nữ không phải em.
Dù không phản bội. Dù không có hành vi sai trái.
Nhưng trái tim… đã có một vết nứt mà em không biết phải hàn lại thế nào.