×
×

Đang hạnh phúc chồng đòi l/y d/ị, nửa năm sau đưa con về nhà nội thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi nh/ói l/òng

Đang hạnh phúc chồng đòi ly dị, nửa năm sau đưa con về nhà nội, tôi “khóc ngất” khi chứng kiến cảnh tượng động trời trước mắt

Tôi và chồng cũ quen nhau từ thời còn học cấp ba. Ngày ấy, tôi là cô gái rụt rè, chỉ biết ôm sách vở. Còn anh là cậu con trai hiền lành, sống nghĩa tình, không quá nổi bật nhưng ai trong trường cũng quý. Chúng tôi yêu nhau nhẹ nhàng như cơn gió đầu mùa hạ, trong trẻo, bình yên.

Ra trường, cả hai cùng xây dựng lại từ hai bàn tay trắng. Anh đi làm công nhân kỹ thuật, tôi xin vào một công ty nhỏ. Mọi thứ đều không dư dả, nhưng tình yêu khiến tôi thấy cuộc sống thật dễ chịu. Ba năm sau, anh cầu hôn tôi. Không hoa, không nhẫn kim cương, không quỳ gối rình rang. Chỉ là buổi chiều mưa, anh lúng túng đưa cho tôi một chiếc nhẫn bạc rẻ tiền và nói:

“Anh không giỏi hứa hẹn, nhưng anh sẽ cố gắng để em luôn được vui vẻ.”

Đó là khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời tôi. Tôi tin anh, tin vào sự chân thành ấm áp ấy.

Sau khi kết hôn, chúng tôi đón con đầu lòng. Trong giai đoạn tôi mang thai, anh gần như thay tôi làm mọi việc. Anh dậy sớm nấu cháo, chiều về lại tất tả đi mua trái cây cho tôi, đêm nào cũng xoa chân cho tôi trước khi ngủ. Lúc tôi sinh con, anh thức trắng đêm ở bệnh viện. Ai cũng nói tôi may mắn khi lấy được người chồng sống tình nghĩa như anh.

Và đúng vậy, những năm đó, tôi sống trong hạnh phúc ngọt ngào tưởng như không bao giờ phai.


Nhưng đến khi con tôi được 4 tuổi, tất cả bắt đầu thay đổi.

Anh không còn là người chồng tôi từng biết.

Anh hay đi sớm về muộn, im lặng, ít nói, dễ nổi nóng. Chỉ cần tôi hỏi một câu đơn giản: “Anh đi đâu về muộn thế?” là anh gắt lên như bị xúc phạm.

Ban đầu tôi nghĩ có lẽ anh mệt vì công việc. Nhưng càng ngày anh càng xa cách. Khi gần gũi vợ, anh tỏ vẻ khó chịu. Anh lảng tránh ánh mắt tôi. Hôm nào về nhà anh cũng đóng cửa phòng làm việc đến khuya.

Linh cảm trong tôi gào lên điều gì đó bất ổn.

Tôi âm thầm tìm hiểu nhưng không phát hiện gì cả. Không có người thứ ba, không có tin nhắn đáng ngờ, không có bí mật tài chính. Anh chỉ… dần biến thành một người khác.

Và rồi một ngày, anh nói muốn ly hôn.

Không vòng vo. Không do dự. Không giải thích.

“Anh không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Chúng ta nên dừng lại.”

Tôi chết lặng.

Tôi khóc, tôi níu kéo, tôi cầu xin anh cho con một mái nhà trọn vẹn. Nhưng anh tuyệt tình đến mức khiến tôi đau thắt:

“Anh không hạnh phúc nữa. Em đừng cố.”

Những lời đó như lưỡi dao cắt vào lòng. Anh thậm chí còn lạnh nhạt đến mức khiến tôi phải ký đơn ly hôn vì quá kiệt quệ.

Hôn nhân đẹp đẽ tan vỡ sau một câu nói. Người chồng từng hết lòng vì tôi biến mất không dấu vết.


Nửa năm sau, tôi đưa con về thăm nhà nội – và rồi tôi khóc ngất.

Sau ly hôn, tôi dọn đi nơi khác. Dù giận anh, tôi vẫn còn yêu. Đôi khi nhìn con hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”, tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi từng thề sẽ không cho gia đình chồng cũ gặp con nữa. Nhưng rồi suy nghĩ ấy nguội dần theo thời gian. Dù sao họ cũng là máu mủ gia đình con mình. Mẹ chồng từng rất thương tôi, hiền lành và biết nghĩ cho con dâu.

Vậy nên nửa năm sau, tôi dắt con về thăm nhà nội.

Cánh cửa nhà mở ra… và tôi chết lặng.

Anh – chồng cũ của tôi – nằm trên chiếc giường kê sát cửa sổ, gầy đến mức hốc hác, xanh xao. Hai má hóp lại, mắt trũng sâu. Đôi bàn tay từng ấm áp ôm con bây giờ khẳng khiu, tím tái.

Anh không ngồi dậy được.

Thậm chí không tự ăn nổi. Mẹ chồng phải ngồi cạnh, vừa khóc vừa đút từng thìa cháo cho anh.

Tôi đứng như hóa đá.

Con trai tôi buông tay tôi chạy đến gọi:

“Ba ơi!”

Anh cố quay đầu lại. Đôi mắt anh nhòe đi, giàn giụa nước mắt. Anh cố mấp máy môi nhưng không nói nổi.

Tôi bật khóc nức nở.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cho đến khi bố chồng đặt tay lên vai tôi và nói sự thật.

“Con à… nó bị ung thư giai đoạn cuối rồi. Phát hiện từ hơn nửa năm trước. Bác sĩ bảo chẳng còn bao nhiêu thời gian…”

Tôi nghẹn thở.

Tôi khuỵu gối xuống sàn.

Bố chồng run run tiếp lời:

“Nó giấu con… giấu cả nhà. Nó nói không muốn vợ con phải khổ… không muốn con sống với một người đàn ông sắp chết.”

Tôi ôm mặt, bật khóc như điên.

Thì ra lý do anh thay đổi, lý do anh lạnh nhạt, lý do anh đòi ly hôn…
Tất cả chỉ vì muốn tôi rời khỏi anh trước khi tôi phải chứng kiến anh tàn lụi.

“Anh sợ con phải nuôi người chồng bệnh tật. Sợ con nhìn thấy cảnh anh đau đớn mỗi ngày. Nên nó mới cố tình nói những lời tệ bạc với con.”

Mẹ chồng nức nở:

“Nó yêu con nhiều lắm… nhiều đến mức ngu dại.”

Tôi chỉ còn biết ôm lấy mép giường, khóc không thành tiếng.

Tôi làm vợ anh 7 năm, vậy mà khi anh đau đớn nhất, yếu đuối nhất… tôi lại không ở bên. Tôi giận anh, nhưng giận mình gấp trăm lần.


Tôi xin ở lại chăm sóc anh – dù biết đã quá muộn.

Tôi lau nước mắt, bước đến nắm lấy tay anh – bàn tay gầy đến mức đau lòng.

“Anh… sao anh ngốc vậy? Sao không cho em cùng anh vượt qua?”

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt anh. Anh cố đưa tay lên nhưng không đủ sức. Môi anh run run:

“Xin lỗi… Em và con phải sống tốt… đừng vì anh mà khổ.”

Tôi lắc đầu, gục xuống ngực anh:

“Từ giờ trở đi, em sẽ ở đây. Em sẽ chăm anh. Dù chỉ còn một ngày… một giờ…”

Anh nhìn tôi, đôi mắt chứa đầy nỗi đau và yêu thương.

Tôi ôm anh thật chặt, như muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày đã qua.


Và tôi biết… tôi đang bước vào những ngày cuối cùng bên cạnh người đàn ông mà tôi yêu suốt những năm thanh xuân của mình.

Dù biết chẳng thể thay đổi số phận, tôi vẫn chọn ở bên anh. Bởi tôi hiểu, trên đời này có những tình yêu không cần một cái kết trọn vẹn – chỉ cần được ở cạnh nhau… là đủ.

Tôi chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút.

Để tôi kịp nói với anh rằng:
“Em chưa từng hối hận khi yêu anh… dù cho hạnh phúc kết thúc bằng nước mắt.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News