×
×

mẹ tôi tặng chị 15 cây vàng. Chị khoe trong lúc vui quá mà quên rằng tôi vẫn đứng đó

Tôi luôn nghĩ đám cưới của mình sẽ là ngày hạnh phúc nhất, ngày mà tôi khoác lên người chiếc váy trắng tinh khôi, nắm tay người đàn ông mình yêu và bước vào một cuộc sống mới. Nhưng đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tim tôi vẫn nhói lên như có ai bóp chặt. Bởi cái ngày đáng lẽ phải trọn vẹn ấy lại trở thành một vòng xoáy của nước mắt, bí mật và tổn thương đến nghẹt thở.


Chị họ của tôi—chị H.—lấy chồng bốn năm trước. Khi ấy tôi còn đang học đại học, còn chị đã đi làm và có người yêu lâu năm. Đám cưới của chị rất linh đình, cả họ nội ngoại đều tham dự. Tôi còn nhớ khoảnh khắc chị đứng trên sân khấu, gương mặt rạng rỡ như hoa nở. Tôi thật sự mừng cho chị.

Nhưng điều khiến cả họ bàn tán nhiều nhất không phải là chồng chị giàu hay lễ cưới lớn mà là… mẹ tôi tặng chị 15 cây vàng.

Chị khoe trong lúc vui quá mà quên rằng tôi vẫn đứng đó. Tôi nhớ mình đã khựng lại, còn mọi người xung quanh thì xì xào:

“Con gái ruột thì chưa biết được bao nhiêu, mà con cháu trong họ đã được từng đó rồi…”

“Chắc cô ấy quý con của chị gái hơn…”

Tôi nghe nhưng không phản ứng. Khi ấy tôi nghĩ đơn giản: Mẹ có tiền, mẹ cho ai là quyền của mẹ. Mình còn trẻ, chưa tới lượt, hơi đâu nghĩ nhiều.

Nhưng tận sâu trong lòng, một mầm nhỏ mang tên ẩn ức đã được gieo xuống.


Thời gian thấm thoắt trôi, tôi tốt nghiệp, đi làm, rồi gặp Huy—chồng sắp cưới của tôi. Anh hiền, điềm đạm, yêu tôi chân thành. Ba năm yêu nhau, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới.

Khoảng ba tháng trước lễ cưới, tôi và Huy lên kế hoạch tài chính cho tương lai. Anh từng nghe mọi người đồn về chuyện mẹ tôi tặng chị họ 15 cây vàng. Ban đầu tôi không nói gì, nhưng anh cứ hỏi: “Thật không em? Mẹ em cho chị họ nhiều vậy thật sao?”

Cuối cùng tôi kể lại toàn bộ.

Ánh mắt Huy sáng lên đầy hy vọng. Anh bảo:

“Vậy chắc chắn mẹ sẽ cho vợ chồng mình ít nhất bằng hoặc hơn. Đó là vàng dành cho con gái ruột mà.”

Tôi không dám khẳng định, nhưng chính bản thân tôi cũng kỳ vọng. Tôi nghĩ mẹ sẽ cân bằng lại, hoặc ít nhất sẽ không để tôi thiệt thòi trước mặt nhà chồng.

Cả tháng trời, tôi và Huy vẽ ra đủ viễn cảnh: mua mảnh đất nhỏ ở ngoại ô, sửa lại căn phòng của anh cho rộng thêm, để dành sinh con… Tất cả những kế hoạch ấy đều dựa vào cái niềm tin mơ hồ rằng: Mẹ sẽ cho tôi rất nhiều vàng.


Ngày lễ ăn hỏi, mẹ tôi không đề cập gì đến vàng. Tôi hơi hụt hẫng nhưng tự trấn an: “Có khi mẹ để dành đến ngày cưới cho bất ngờ.”

Huy thì cứ càng gần ngày cưới càng nhắc khéo:

“Không biết mẹ chuẩn bị thế nào nhỉ? Nhà anh ai cũng bàn tán rồi đó.”

Tôi vừa lo vừa tự ái. Sao chồng tương lai của tôi lại vì vài cây vàng mà trở nên nhạy cảm đến thế? Nhưng tôi vẫn tin: Chắc mẹ thương mình, mẹ sẽ không để chồng mình thất vọng.

Thế rồi ngày cưới cũng đến.


Khoảnh khắc mẹ tôi bước lên sân khấu trao hồi môn, tôi hồi hộp đến muốn ngừng thở.

Mẹ cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, bước tới trước mặt tôi, mọi ánh mắt đều dồn vào đó.

Tôi nuốt nước bọt.

Tôi tưởng tượng bên trong là xấp vàng nặng tay, là ánh mắt trầm trồ của họ hàng nhà trai, là nụ cười mãn nguyện của chồng sắp cưới.

Nhưng khi mẹ mở hộp…

Chỉ có 5 chỉ vàng.

Tôi chết lặng.

Không phải 15 cây.
Không phải 5 cây.
Chỉ vỏn vẹn… 5 chỉ.

Khoảng sân khấu bỗng trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Tiếng xì xào khẽ vang lên từ phía họ nội nhà chồng.

Mặt Huy sầm lại thấy rõ.

Tôi cảm giác như ai vừa tát vào mặt mình vậy.

Nước mắt tôi ứa ra, không kiềm được. Tôi quay sang mẹ, giọng run run:

“Mẹ ơi… con là con gái ruột của mẹ mà. Sao… sao mẹ cho con ít đến vậy? Mẹ không sợ tụi con buồn sao?”

Khán phòng đang vui bỗng im bặt. Mẹ tôi cũng khựng lại, ánh mắt vừa đau vừa luống cuống. Bà vội đóng hộp vàng, cầm vào tay, rồi kéo tôi vào hậu trường.


Trong phòng chờ, mẹ tôi ngồi xuống ghế, bàn tay run run. Một lúc lâu sau mẹ mới nói, giọng nghẹn:

“Mẹ nợ con một câu chuyện.”

Rồi mẹ kể.

Trước khi lấy bố tôi, mẹ yêu một người đàn ông khác. Tình yêu đó đẹp nhưng đầy trắc trở. Khi mẹ mang thai, người đàn ông kia gặp tai nạn và qua đời. Mẹ sinh một bé gái, nhưng lúc ấy mẹ không đủ điều kiện nuôi con. Người chị ruột—tức mẹ của chị H.—nhận đứa bé về nuôi như con ruột.

Từ đó, cả gia đình giấu kín chuyện này.

Nhiều năm sau, mẹ lập gia đình với bố tôi, sinh ra tôi. Nhưng mẹ chưa bao giờ quên đứa con đầu lòng. Mẹ âm thầm gửi tiền nuôi chị H. và luôn dõi theo chị từ xa.

Ngày chị H. lấy chồng, mẹ dồn hết tích cóp, tặng 15 cây vàng, coi như bù đắp cho những năm tháng không thể làm mẹ của chị.

Mẹ nhìn tôi, nước mắt lăn dài:

“Con đừng trách mẹ. Mẹ biết con thiệt thòi… nhưng mẹ còn một đứa con khác, con ruột của mẹ, mà mẹ không được nuôi ngày nào. Con hiểu cho mẹ được không?”

Tôi nghe mà sững sờ, cả người mềm nhũn. Tôi không ngờ cuộc đời mẹ lại nhiều đau đớn đến thế.

Tôi ôm mẹ, cả hai đều khóc như chưa từng được khóc.

Nhưng một cái bóng đen xuất hiện trước cửa phòng—là Huy.

Anh đứng đó, mặt đanh lại, giọng lạnh tanh:

“Ra là vậy.”


Tôi biết ngay có chuyện chẳng lành.

Huy bước vào, nhìn mẹ tôi rồi nhìn tôi:

“Em biết bây giờ họ hàng nhà anh nói gì không? Họ bảo mẹ em coi thường thông gia. Chị họ em được 15 cây, còn vợ chồng anh chỉ được 5 chỉ. Như vậy có khác gì bảo nhà anh không xứng?”

Tôi lau nước mắt:

“Huy… mẹ có nỗi khổ riêng. Anh hiểu cho mẹ được không? Mẹ đã khóc vì áy náy rồi…”

Nhưng Huy dứt khoát:

“Không. Anh không thể chấp nhận được. Đây là chuyện danh dự.”

Danh dự?

Tôi nhìn anh, lòng đau như dao cắt. Hóa ra trong mắt anh, số vàng ấy quan trọng đến mức có thể biến một cuộc hôn nhân thành trò cười.

Huy quay sang mẹ tôi:

“Con nghĩ… nếu như thế thì hủy hôn đi cho khỏi khó xử.”

Câu nói ấy như tiếng sét đánh thẳng vào mẹ tôi. Bà tái mặt, loạng choạng rồi quỵ xuống.

Tôi hét lên:

“Huy! Anh điên rồi à?”

Nhưng Huy chỉ im lặng, mặt lạnh như băng.

Mẹ tôi bật khóc, vội vàng ôm tay anh:

“Mẹ xin con… đừng bỏ nhau vì mẹ. Nếu con thấy thiệt, mẹ sẽ vay tiền, gom góp, làm lụng… mẹ sẽ cố gắng mua vàng trả lại cho hai đứa. Con đừng hủy hôn… mẹ già rồi, không chịu nổi cú sốc này đâu…”

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ thấp thỏm, run rẩy và tuyệt vọng như vậy.

Trái tim tôi như bị bóp nát.

Tôi đứng giữa hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình: một bên là mẹ—người phụ nữ đơn độc mang quá nhiều đau khổ; một bên là chồng sắp cưới—người mà tôi từng tin sẽ bảo vệ tôi suốt đời.

Tôi nghẹn ngào:

“Huy… nếu anh đã vì vài chỉ vàng mà muốn hủy hôn… thì có lẽ… anh chưa từng thật sự yêu em.”

Huy càu nhàu, định nói gì đó, nhưng bố anh từ ngoài bước vào, gọi anh về vì khách đang đợi.

Anh quay đi, không nói thêm gì.


Buổi lễ vẫn diễn ra, nhưng mọi thứ như sụp đổ. Tôi đứng trên sân khấu, mắt sưng đỏ, tay lạnh toát. Huy ít khi nhìn tôi. Tôi hiểu trong lòng anh đang đầy tính toán, giận dữ, tổn thương—nhưng còn tôi? Tôi là cô dâu hay chỉ là kẻ đứng giữa cuộc chiến giữa tiền bạc và danh dự?

Đêm tân hôn, hai vợ chồng không nói với nhau câu nào.

Cả căn phòng lạnh như băng.

Tôi nằm quay mặt vào tường, nước mắt lặng lẽ tràn xuống gối.


Sáng hôm sau, mẹ tôi nhắn tin:

“Con đừng buồn. Mẹ sẽ cố gắng bù đắp lại cho hai đứa. Chỉ cần con vẫn hạnh phúc là được.”

Tôi đọc mà thấy nghèn nghẹn.

Tôi nhắn lại:

“Mẹ à… con mới là người sai khi nói với Huy về chuyện chị họ. Giá mà con im lặng thì đâu có chuyện hôm nay.”

Mẹ nhắn:

“Con không sai. Lỗi là ở số phận… chứ không phải ở con.”


Đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn tự hỏi:

Vàng thì rồi cũng hết. Nhưng niềm tin thì một khi vỡ… còn có thể hàn gắn được không?

Đám cưới đã diễn ra, hôn nhân đã bắt đầu, nhưng khoảng cách giữa tôi và Huy vẫn âm ỉ như một vết nứt chưa lành.

Và đôi khi… tôi sợ rằng chỉ một tác động nhỏ thôi, vết nứt ấy sẽ vỡ tan, cuốn cả cuộc đời tôi theo.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News