Tôi nhập viện sau một vụ tai nạn giao thông, vết thương ở chân khiến tôi phải nằm bất động suốt nhiều tháng. Chồng tôi đã mất hai năm trước, để lại tôi một mình với nỗi cô đơn trống trải. Tôi từng nghĩ, chẳng còn ai có thể khiến trái tim mình rung động nữa.
Nhưng rồi, anh xuất hiện.
Anh là bác sĩ điều trị trực tiếp cho tôi – một người đàn ông trẻ, hiền lành và ít nói. Anh luôn đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sáng và giọng nói trầm ấm:
– Hôm nay chị ăn được không? Cố gắng nhé, vết thương hồi phục tốt rồi.
Ngày nào anh cũng đến kiểm tra, tỉ mỉ từng chút. Có hôm trời mưa lớn, cả bệnh viện mất điện, anh vẫn ngồi bên tôi, cầm đèn pin chiếu để tiêm thuốc, giọng nhẹ như gió:
– Đừng sợ, có tôi ở đây.
Tôi không hiểu từ khi nào, mỗi lần nghe tiếng bước chân anh ngoài hành lang, tim tôi lại đập nhanh hơn.
Suốt 5 tháng nằm viện, anh và tôi dần trở nên thân thiết. Anh kể về tuổi thơ, về ước mơ du học, còn tôi kể về người chồng đã mất. Có lần anh nhìn tôi rất lâu, nói khẽ:
– Nếu như… chị cho phép, tôi muốn là người khiến chị mỉm cười lại một lần nữa.
Tôi không trả lời. Nhưng tối đó, tôi đã khóc. Không phải vì đau, mà vì lần đầu tiên sau bao năm, tim tôi lại biết rung động.
Rồi ngày tôi xuất viện, anh tiễn tôi ra cổng. Không lời tạm biệt, không một tin nhắn. Anh biến mất. Tôi tìm khắp nơi, gọi điện đến bệnh viện, họ chỉ nói:
– Bác sĩ đó nghỉ việc rồi, nghe nói đi nước ngoài.
Một tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.
Tôi run rẩy cầm tờ giấy siêu âm, tìm lại đến khoa cũ. Trên bàn làm việc của anh, có một phong bì thư cũ được kẹp giữa hồ sơ bệnh án, đề tên tôi.
“Gửi người phụ nữ mà tôi đã lỡ yêu.
Xin lỗi vì không kịp nói lời tạm biệt. Tôi được nhận học bổng du học hai năm. Nếu tôi ở lại, tôi sợ sẽ khiến chị phải gánh thêm một lần tổn thương nữa.
Nhưng nếu khi tôi trở về, chị vẫn còn nhớ tôi… hãy để tôi được bước tiếp cùng chị. – Minh”
Tôi đã khóc đến nức nở, nhưng lần này là vì hạnh phúc.
Hai năm sau, anh trở về. Trên tay tôi là đứa con trai kháu khỉnh, đôi mắt giống hệt anh. Khi anh xuất hiện ở sân bệnh viện, tôi chỉ biết đứng im, nước mắt rơi mà không nói được câu nào.
Anh tiến đến, nhẹ nhàng nắm tay tôi:
– Cảm ơn em… đã chờ anh.
Ngày cưới, anh bế con trên tay, nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương. Tôi hiểu, hóa ra định mệnh không hề khép lại với những người từng mất mát. Chỉ là phải đi đường vòng, để gặp đúng người, vào đúng thời điểm.