Đàn ếch của ông Lanh
Tôi về quê ngoại đúng lúc nhà ông Lanh – hàng xóm sát vách – đang trải qua những chuyện kỳ quái nhất trong vùng. Người già ở quê vốn kín tiếng, nhưng chuyện của ông thì cả làng đều rỉ tai nhau.
Ông Lanh năm nay gần bảy mươi, sống một mình từ ngày vợ mất. Mỗi ngày đi đồng về, ông đều đem theo một con ếch đựng trong chiếc rọ tre cũ kỹ. Hôm đầu tôi còn tưởng ông bắt về để làm bữa tối, nhưng thấy ông mở nắp rọ rồi thả con ếch tọt xuống ao là biết ông không ăn.
– Tôi nuôi để bán lấy tiền. Chẳng khoái ăn ếch đâu. – ông cười hiền, giọng khàn.
Ngày này qua ngày khác, ao nước sau nhà ông từ vài con trở thành hàng chục. Kỳ lạ là đàn ếch lớn nhanh đến mức người trong thôn cũng phải lắc đầu: “Ếch gì lớn như thổi.”
Nhưng đó chưa phải điều làm cả làng rùng mình.
Những cái chết kỳ lạ
Từ khi ông nuôi đàn ếch, trong nhà bắt đầu xảy ra chuyện không bình thường.
Con chó già trung thành theo ông hơn mười năm, bỗng dưng chết không rõ nguyên nhân. Vài hôm sau, đến lượt con mèo tam thể. Rồi một buổi sáng ông phát hiện con lợn nái nằm bất động trong chuồng, miệng còn cắn dở rổ cơm thừa.
Không dấu hiệu ốm, không bệnh, cũng không vết cắn.
Cứ như thể thứ gì đó hút cạn sinh khí của chúng.
Người trong làng bảo:
– Ông Lanh, hay ông vớ phải con gì không sạch sẽ?
Ông xua tay:
– Ếch đồng mà, sạch chứ bẩn gì.
Nhưng chính ông cũng bắt đầu lo.
Đêm 2 giờ sáng
Đêm ấy trời âm u, gió thổi vù vù dọc mái tôn. Tôi ngủ không được. Căn nhà quê im phăng phắc, chỉ có tiếng nước trong ao lăn tăn.
Rồi đột nhiên…
Ếc… ếc… ẾC!
Tiếng ếch kêu dồn dập, như có ai đó ném đá xuống ao cho chúng hoảng loạn. Cả ao gào lên một thứ âm thanh hỗn tạp đến gai người. Tôi ngồi bật dậy, gần như tưởng đang nghe tiếng người khóc.
Còn ông Lanh thì lảo đảo cầm đèn pin chạy ra sau nhà.
Chúng tôi vừa bước tới mép ao thì khựng lại.
Đàn ếch chết sạch.
Nổi trắng bụng, trôi lềnh bềnh hết mặt ao. Nước đen sì như bị nhuộm mực. Thứ khiến tôi lạnh người nhất là ở mép bờ có vài vệt dài ngoằn ngoèo như thể ai đó bò lên rồi biến mất vào bóng tối.
Ông Lanh đứng chết lặng. Đèn pin run bần bật trong tay.
– Điềm rồi… Điềm rồi… – ông lẩm bẩm, mặt tái xanh.
Sau đó
Sáng hôm sau, không ai dám xuống ao vớt ếch. Người làng tránh xa nhà ông như tránh tà. Riêng ông Lanh, từ ngày đó bỏ hẳn việc nuôi ếch. Ông tháo rọ, lấp một phần ao lại, không bao giờ bén mảng tới bờ nước khi trời tối.
Tôi có lần hỏi thẳng:
– Ông nghĩ đó là điềm xấu hả?
Ông nhìn ra phía ao, ánh mắt như lạc đi đâu xa lắm.
– Điềm chứ còn gì nữa. Tự dưng nuôi lên, rồi tự dưng chết. Con vật nó biết thứ gì sắp tới trước con người.
Rồi ông nói nhỏ, như sợ ai nghe thấy:
– Tối hôm đó, tao thấy… không phải mỗi ếch đâu. Dưới ao còn thứ khác động đậy. Nhưng tao không dám soi.
Tôi rùng mình.
Từ năm đó trở đi, mỗi đêm gió lớn, người ta vẫn nghe tiếng “rẹc… rẹc…” ở bờ ao nhà ông, dù chẳng còn con ếch nào sống ở đó nữa.