×
×

Và tôi đứng ch/ế/t l/ặng. Vợ tôi – b/ụ/ng b/ầ/u hơn một tháng – đang q/u/ỳ dưới đất, hai tay bấu vào mé/p giường nơi chị Hương ngồi

Tôi và vợ cưới nhau chưa đầy một năm. Hạnh phúc tưởng như đang nở rộ thì chỉ mới tháng trước, vợ tôi báo tin có thai. Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghẹn lại vì sung sướng. Nhưng nhìn vợ mang thai, sức khỏe yếu lại phải cáng đáng đủ thứ việc nhà, tôi quyết định thuê người giúp việc cho cô ấy đỡ vất vả.

Nhờ người quen giới thiệu, tôi biết chị Hương – một người giúp việc có tiếng là nhanh nhẹn, sạch sẽ, chăm trẻ còn khéo vô cùng. Bạn tôi hết lời khen ngợi chị ấy, tôi nghe vậy cũng yên tâm. Tôi gọi điện, chị Hương đồng ý tới nhà ngay trong ngày.

Vợ tôi lúc đó đang ở nhà mẹ đẻ, chuẩn bị mấy thứ đồ thai sản nên không có mặt. Tôi chỉ nhắn tin báo đã thuê được người giúp việc tốt, cô ấy cũng chỉ trả lời ngắn gọn “Ừ, anh lo là được”. Tôi không để ý gì thêm.

Hôm sau, vợ tôi về. Vừa thấy chị Hương, cô ấy khựng lại đúng nửa giây rồi mới gượng gạo chào một câu. Tôi nghĩ chắc do vợ ngại vì trong nhà có người lạ, cũng không để tâm. Miễn chị Hương làm tốt, vợ tôi thoải mái hơn là được.

Chị Hương đúng thật không làm tôi thất vọng. Việc gì chị cũng làm nhẹ nhàng, sạch sẽ, chẳng đợi nhắc nhở. Vợ tôi ban đầu ít nói, nhưng tôi nghĩ chỉ cần thời gian là cả hai sẽ hòa hợp.

Nhưng tôi đã lầm.


ĐÊM THỨ BA – BÍ ẨN BẮT ĐẦU

Đêm hôm đó, tầm hai giờ sáng, tôi tỉnh giấc mà không thấy vợ bên cạnh. Ban đầu tôi nghĩ cô ấy đi vệ sinh hoặc thèm ăn gì nên xuống bếp tìm. Tôi bước ra khỏi phòng, định xuống lấy cốc nước.

Khi đi ngang qua phòng của chị Hương ở tầng trệt, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng nức nở, khàn và nghẹn của vợ.

Tôi đứng lại, tim đập mạnh.

Tại sao vợ tôi lại ở phòng giúp việc vào giờ này?

Tôi cúi xuống, nhìn qua khe cửa đang hé.

Và tôi đứng chết lặng.

Vợ tôi – bụng bầu hơn một tháng – đang quỳ dưới đất, hai tay bấu vào mép giường nơi chị Hương ngồi. Cô ấy khóc đến mức vai run lên, vừa khóc vừa van vỉ:

“Em xin chị… Em xin chị giữ bí mật này giúp em… Em và chồng đang hạnh phúc lắm… Bọn em còn chuẩn bị đón con đầu lòng… Em hối hận lắm rồi… Chuyện cũ bỏ qua cho em… Em xin chị…”

Tôi lạnh toát cả sống lưng.

Chị Hương ngồi im lìm rất lâu, rồi gật đầu.

“Rồi, tôi hiểu. Tôi sẽ không nói ra. Anh nhà chị không biết chuyện gì đâu.”

Tôi choáng váng.

Điều gì mà khiến vợ tôi phải quỳ gối nửa đêm?
Tại sao phải xin giữ bí mật?
Điều gì đáng sợ đến mức ấy?

Tôi cố giữ bình tĩnh, lặng lẽ quay lên phòng trước khi ai phát hiện ra.

Nhưng đêm đó tôi không ngủ nổi. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh vợ mình quỳ gối van xin trong bóng tối. Đó không phải chuyện nhỏ.

Và rồi sáng hôm sau, tôi quyết định phải biết cho bằng được.


TẤM MÀN BÍ MẬT ĐẦU TIÊN

Khi chỉ có hai chúng tôi ở nhà, tôi hỏi thẳng chị Hương:

“Hôm qua vợ tôi nói gì với chị?”

Chị Hương né tránh, bảo không có chuyện gì. Tôi nói luôn:

“Tôi đứng ngoài cửa, tôi nghe hết rồi. Chị nói đi.”

Nghe vậy, chị Hương im lặng, vẻ mặt đấu tranh dữ dội.

Rồi cuối cùng, chị thở dài.

“Cô ấy đưa tôi 30 triệu để tôi giữ kín quá khứ của cô ấy… Không để anh biết.”

Tôi buốt hết sống lưng.

“Quá khứ gì?”

Chị Hương do dự, rồi nói bằng giọng chắc nịch:

“Nếu anh muốn biết thật sự… tôi nói. Nhưng… tôi không muốn bật lại cô ấy.”

Tôi rút ví, đặt xuống bàn:

“Tôi sẽ đưa chị 60 triệu. Chị chỉ cần nói cho tôi biết sự thật. Tôi chịu trách nhiệm.”

Ngay lập tức, chị đồng ý.

Nét mặt chị thả lỏng như đã chờ đợi điều đó.


SỰ THẬT KHIẾN TÔI TÊ TÁI

Câu chuyện chị Hương kể khiến tôi lạnh người.

Thời gian trước khi yêu tôi – vợ tôi từng là người thứ ba.

Cô ấy cặp kè với một người đàn ông đã có vợ. Không phải tình cảm chân thành, mà vì:

“Muốn được nâng đỡ trong công việc.”

Chị Hương chính là người giúp việc của gia đình người đàn ông đó. Chị kể đã vài lần thấy họ dẫn nhau về nhà khi vợ người đàn ông đi công tác.

“Tôi thấy cô ấy ôm ấp, cười nói… không khác gì vợ chồng thật. Sau đó cô ấy đổi việc. Anh ta cũng bỏ bẵng. Chuyện kết thúc lâu rồi.”

Tôi lặng người.

Trước khi cưới, vợ tôi luôn kể rằng quá khứ cô ấy không có gì đặc biệt, chỉ yêu vài mối nhỏ, không nghiêm túc. Tôi tin. Tôi không ngờ là…

Tôi ngồi xuống ghế mà chân tay run lên.

Không ngờ người tôi đang yêu thương hết lòng – người đang mang đứa con của tôi – lại từng… như vậy.


TRẢ GIÁ CHO LỜI NÓI DỐI

Tối đó, tôi cố nhìn vợ như bình thường.

Nhưng tôi không làm được.

Mỗi câu nói của cô ấy, mỗi khi cô ấy cười một chút… trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh cô ấy ôm ấp người đàn ông có gia đình. Tôi thấy vừa đau vừa tủi.

Tôi biết ai cũng có quá khứ.
Nhưng cô ấy đã giấu tôi.
Mà giấu bằng cách mua chuộc người giúp việc.

Tôi không biết mình nên giận ai hơn: vợ hay chính bản thân tôi vì đã quá ngây thơ.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu nứt ra từng chút một.


NỖI ĐAU KHÔNG THỂ NÓI

Tôi nhìn vợ ngủ — vẻ mặt bình yên, tay đặt lên bụng như đang ôm lấy con chúng tôi. Tôi muốn tha thứ. Tôi thật sự muốn.

Nhưng câu hỏi đau đớn cứ quẩn quanh trong đầu:

“Nếu tôi không thuê người giúp việc quen biết, liệu tôi có bao giờ biết được không?”
“Nếu cô ấy có thể che giấu chuyện này, liệu còn điều gì khác?”
“Làm sao tôi tin tưởng được?”

Tôi xoay lưng lại, cố gắng nhắm mắt. Nhưng lòng tôi hỗn loạn.

Ngày hôm sau, tôi đưa 60 triệu cho chị Hương và cho chị nghỉ việc với lý do “vợ tôi không quen có người lạ trong nhà”. Vợ không nghi ngờ điều gì.

Nhưng từ hôm đó, tôi trở thành người đàn ông sống cùng vợ mà chẳng còn cảm giác yên bình.


ĐỐI MẶT, HAY TỪ BỎ?

Ba ngày sau, vợ tôi để ý thấy tôi lạ. Cô ấy hỏi tôi:

“Anh sao vậy? Em làm gì khiến anh không vui à?”

Tôi nhìn sâu vào mắt vợ mình. Trong đôi mắt đó, có sự lo lắng thật sự. Có tình yêu. Có cả nỗi sợ hãi vô hình.

Tôi muốn hỏi thẳng. Muốn hét lên.

Nhưng tôi chỉ nói:

“Em có gì chưa từng kể cho anh không?”

Vợ tôi đứng khựng lại. Mặt cô ấy trắng bệch. Tôi biết cô ấy hiểu tôi đang nói gì.

Hai mắt cô ấy đỏ lên. Cô ấy run rẩy lắc đầu.

“Anh biết hết rồi đúng không…?”

Tôi im lặng.

Nước mắt cô ấy rơi xuống, từng giọt nặng nề.

“Em xin anh… Đừng bỏ mẹ con em…”

Câu nói ấy bóp nghẹt tim tôi.


KẾT

Giờ đây tôi đang viết những dòng này trong khách sạn nhỏ, cách nhà khoảng 15 phút.

Tôi rời nhà từ tối qua. Không một lời với vợ.

Điện thoại tôi có 18 cuộc gọi nhỡ và 7 tin nhắn của cô ấy.

Tôi không dám mở.

Tôi không biết mình nên quay về hay buông tay.

Tôi yêu vợ. Tôi yêu đứa con chưa chào đời.

Nhưng quá khứ ấy như một vết dao ghim thẳng vào lòng tự trọng của tôi. Tôi không biết mình có thể sống tiếp mà không day dứt, không nghi ngờ hay không.

Tôi viết để tự hỏi chính mình:

Tôi phải làm sao để tiếp tục yêu thương vợ… như chưa từng biết chuyện đó?

Hay tôi nên rời đi ngay bây giờ, trước khi cả hai đều tổn thương nhiều hơn?

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News