Cha làm l/ạc co/n tr/ai 3 tu/ổi, 23 năm sau dự đám cưới con gái của bạn học cũ, chỉ một hành động của chú rể khiến ông s/ững s/ờ: “Trời ơi, cuối cùng cha cũng chờ được ngày này”…
Hai mươi ba năm trước, vào một chiều chủ nhật trời đổ mưa tầm tã, ông Hòa – lúc ấy mới ngoài ba mươi – dắt con trai mình là bé Minh, mới ba tuổi, ra công viên gần nhà để chơi. Chỉ vài phút mải nói chuyện điện thoại, quay người lại thì con trai đã không còn đâu nữa.

Ông chạy khắp công viên, la hét, lật từng bụi cây, hỏi từng người. Nhưng Minh biến mất như chưa từng tồn tại. Cuộc tìm kiếm kéo dài nhiều tháng trời, rồi nhiều năm, hao tốn mọi thứ: tiền bạc, sức khỏe, lẫn cả gia đình. Vợ ông vì quá đau lòng mà sinh bệnh, rồi bỏ ông mà đi. Căn nhà nhỏ từng đầy tiếng cười trẻ thơ giờ chỉ còn lại sự trống vắng tuyệt vọng.
Suốt 23 năm, ông Hòa không bỏ cuộc. Năm nào đến ngày Minh mất tích, ông lại in tờ rơi, cầm ảnh đi tìm. Đến mức người trong vùng ai cũng thuộc lòng gương mặt cậu bé ba tuổi trong bức hình cũ. Nhưng thời gian trôi qua, mọi hy vọng dần tắt. Ông chỉ còn biết cầu nguyện, chờ một phép màu.
Năm ấy, ông nhận được thiệp mời dự đám cưới của Lan – con gái của người bạn học cũ thời đại học. Ông vốn ít giao du, nhưng bạn cũ năm xưa từng giúp ông rất nhiều khi tìm con, nên ông quyết định đi, coi như gió đổi vận một chút.
Buổi tiệc được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng. Đèn sáng lung linh, tiếng cười nói rộn rã. Nhưng lòng ông lại nặng trĩu. Mỗi lần nhìn thấy trẻ nhỏ, ông lại nhớ đến con trai mình – giờ đã 26 tuổi, không biết sống chết ra sao.
Đến khi cô dâu – chú rể bước ra sân khấu, cả hội trường vỗ tay. Ông nhìn lên, nở một nụ cười nhẹ chúc phúc, nhưng ngay khoảnh khắc ấy… ông bỗng đứng bật dậy.
Chú rể – chàng trai cao, gương mặt hiền, đôi mắt sáng – có một vết sẹo dài ngay dưới cằm. Chính cái sẹo ấy… cái sẹo mà Minh đã bị khi ngã lúc hai tuổi.
Ông Hòa run bần bật. Tim đập thình thịch. Ông dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Không thể nào. Trên đời làm gì có sự trùng hợp đến vậy?
Rồi chàng trai ấy làm một hành động khiến ông gần như ngã quỵ: cậu vô thức đưa tay chạm đúng vào vị trí vết sẹo, giống hệt thói quen của Minh ngày bé. Một thói quen mà chỉ cha mẹ mới biết.

Ông Hòa không kiềm được, bước lên trước, giọng khản đặc:
– Cậu… cho tôi hỏi… tên đầy đủ của cậu là gì?
Chú rể hơi bất ngờ, nhưng vẫn lễ phép đáp:
– Dạ, con tên là Nguyễn Văn… Minh. Ba mẹ nuôi đặt cho con tên đó ạ. Con được họ nhận nuôi từ năm ba tuổi…
Cả thế giới như dừng lại.
Ông Hòa chết lặng. Chân ông mềm nhũn, nước mắt chảy không kiểm soát.
– Trời ơi… Minh… Minh của cha…!
Cả hội trường xôn xao. Bạn học cũ của ông chạy đến đỡ ông, còn chú rể đứng như hóa đá.
– Chú… chú vừa gọi con là gì ạ?
Ông Hòa run rẩy lấy từ ví ra bức ảnh đã mờ, góc ảnh nhàu nát theo năm tháng. Tấm hình một cậu bé ba tuổi, nụ cười tươi, dưới cằm là một vết sẹo nhỏ.
Chú rể nhìn bức ảnh, mắt mở to, môi run nhẹ:
– Con… con có bức hình này trong giấy tờ nhận nuôi… nhưng họ nói ba mẹ ruột của con mất rồi…
Không ai nói thêm lời nào. Hai cha con ôm lấy nhau ngay giữa sân khấu, tiếng khóc nghẹn lại như thể vỡ tung bao năm dồn nén.
Cả hội trường im phăng phắc rồi cùng đứng lên vỗ tay, nhiều người rơi nước mắt. Cô dâu chạy xuống ôm lấy chồng, cũng khóc theo.
Người bạn học cũ của ông, chính là bố cô dâu, nghẹn ngào:
– Hóa ra… hôm nay lại là ngày gia đình cậu đoàn tụ…
Trong phòng riêng, sau khi mọi người giải tán tạm thời để hai cha con nói chuyện, Minh – giờ đã là một người đàn ông trưởng thành – nắm tay cha thật chặt. Cậu vừa khóc vừa cười:
– Con không ngờ… cha vẫn tìm con… từng ấy năm…
Ông Hòa đáp trong nước mắt:

– Chỉ cần con còn sống… cha nhất định tìm được con.
Minh kể lại rằng anh được một gia đình ở tỉnh xa nhận nuôi. Họ yêu thương anh, dạy anh sống tử tế và luôn nói rằng: “Nếu có duyên, con sẽ gặp lại cha mẹ ruột.” Anh từng nhiều lần đi tìm nhưng không có đủ thông tin.
Và hôm nay – ngày anh cưới vợ – lại vô tình mời đúng người cha ruột mà anh đã lạc mất 23 năm trước.
Một sự trùng hợp đến kỳ lạ, như thể định mệnh đã sắp đặt.
Ông Hòa nhìn con trai, lòng tràn đầy cảm xúc:
– Con à… cha chờ ngày này… lâu lắm rồi…
Minh cúi đầu vào vai cha, nức nở:
– Con cũng vậy… cha…
Khi hai cha con bước trở lại sân khấu, cả hội trường đứng dậy chúc mừng. Cô dâu nắm tay chú rể:
– Anh có hai gia đình, nhưng từ hôm nay, tất cả đều là một.
Ông Hòa nhìn khắp khán phòng, nhìn thấy bao ánh mắt xúc động, rồi khẽ nói:
– Cảm ơn… vì đã cho cha một phép màu.
Một phép màu đến chậm… nhưng lại đúng lúc nhất.