×
×

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống. Cô mặc bộ đồ công sở đơn giản nhưng vừa vặn đến lạ, ánh mắt sắc và điềm tĩnh. Cô nhìn quanh, rồi ánh nhìn dừng ở Hùng.

Nữ Tỷ Phú Th//uê Anh Xe Ôm Làm Chồng Dự Cuộc Họp Quan Trọng – Điều Anh Làm Khiến Cô Cả S//ốc!

Buổi sáng hôm đó, Hùng dựng chiếc xe máy cũ dưới bóng cây trước quán nước ven đường. Anh vừa chạy xong chuyến sớm, mồ hôi còn đọng trên trán. Ly trà đá 5 nghìn đặt trước mặt, anh uống từng ngụm nhỏ, tính nhẩm xem hôm nay có đủ tiền gửi về cho mẹ không.

Một chiếc xe sang dừng lại cách đó vài mét.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống. Cô mặc bộ đồ công sở đơn giản nhưng vừa vặn đến lạ, ánh mắt sắc và điềm tĩnh. Cô nhìn quanh, rồi ánh nhìn dừng ở Hùng.

“Anh,” cô gọi, giọng rõ ràng. “Anh là Hùng, xe ôm phải không?”

Hùng ngẩng lên, hơi bất ngờ. “Dạ… đúng.”

Cô đưa ra một tấm danh thiếp. Trên đó chỉ có tên: Mai. Không chức danh, không công ty.

“Tôi muốn thuê anh,” Mai nói. “Không phải chạy xe.”

Hùng bật cười gượng. “Cô nhầm người rồi.”

“Không,” Mai đáp. “Tôi cần anh đóng vai chồng tôi trong một cuộc họp rất quan trọng. Chỉ một ngày.”

Hùng tưởng mình nghe nhầm. “Cô nói sao?”

Mai nhìn thẳng vào mắt anh. “Tiền công là năm trăm triệu.”

Ly trà đá trên tay Hùng suýt rơi.

1. Lý do của nữ tỷ phú

Mai là người đứng đầu một tập đoàn lớn. Trước cuộc họp định mệnh với các cổ đông và đối tác, cô phải đối mặt với một điều trớ trêu: hội đồng gia đình – những người nắm cổ phần quyết định – không tin vào một nữ lãnh đạo độc thân.

“Gia đình ổn định thì tư duy mới ổn định,” họ nói.

Mai có năng lực. Có tiền. Nhưng không có “hình ảnh” mà họ muốn.

“Chỉ cần xuất hiện,” Mai nói với Hùng khi họ ngồi trong quán cà phê yên tĩnh. “Anh không cần nói nhiều. Cứ là chồng tôi.”

Hùng im lặng rất lâu.

“Nếu tôi làm sai thì sao?” anh hỏi.

Mai cười nhẹ. “Anh chỉ cần là chính anh.”

2. Một anh xe ôm bước vào thế giới khác

Ngày hôm sau, Hùng được đưa tới một nơi rộng lớn, sang trọng. Người ta đo vest cho anh, cắt tóc, đánh giày. Anh nhìn mình trong gương mà không nhận ra.

“Anh đừng lo,” Mai nói khi thấy anh lúng túng. “Chỉ cần đi cạnh tôi.”

Trong phòng họp, những ánh mắt dò xét đổ dồn về phía họ. Hùng thấy rõ sự khinh thường kín đáo sau những nụ cười lịch sự.

“Chồng cô Mai làm gì?” một người hỏi.

Mai định trả lời thì Hùng lên tiếng trước.

“Tôi từng chạy xe,” anh nói bình thản. “Nhưng giờ tôi học cách lắng nghe.”

Cả phòng khựng lại.

3. Điều không ai ngờ tới

Cuộc họp căng thẳng. Một đối tác lớn đặt câu hỏi xoáy sâu, mang tính công kích cá nhân hơn là kinh doanh.

“Cô Mai quá cảm tính,” ông ta nói. “Một phụ nữ độc thân khó giữ cái đầu lạnh.”

Mai chưa kịp phản ứng thì Hùng đứng dậy.

“Xin lỗi,” anh nói chậm rãi. “Tôi không rành thuật ngữ kinh tế. Nhưng tôi biết thế nào là chịu trách nhiệm.”

Ông ta nhướn mày.

“Hai năm trước,” Hùng tiếp, “khi mẹ tôi bệnh nặng, tôi chạy xe ngày đêm. Không ai giúp. Nhưng tôi không bỏ. Vì người đứng đầu gia đình không được phép bỏ cuộc.”

Anh quay sang Mai, ánh mắt kiên định.

“Cô ấy cũng vậy. Cô ấy không cần hôn nhân để chứng minh năng lực. Nhưng nếu các ông cần một người đứng cạnh để tin, thì tôi đứng đây.”

Căn phòng im phăng phắc.

Mai sững sờ. Cô không ngờ anh dám nói. Càng không ngờ anh nói đúng.

4. Sau cánh cửa phòng họp

Cuộc họp kết thúc với kết quả vượt mong đợi. Các cổ đông đồng thuận. Đối tác im lặng.

Trong thang máy, Mai quay sang Hùng.

“Anh vừa phá vỡ kịch bản của tôi,” cô nói.

Hùng cười hiền. “Xin lỗi. Tôi không giỏi diễn.”

Mai nhìn anh rất lâu. Rồi cô cười – nụ cười nhẹ nhõm đầu tiên sau nhiều năm.

5. Điều khiến cô sốc thật sự

Tối hôm đó, Mai chuyển đủ tiền vào tài khoản của Hùng.

Anh nhắn lại: Cô chuyển nhầm rồi. Tôi chỉ nhận đúng tiền công đã thỏa thuận.

Mai gọi ngay. “Anh không nhận đủ?”

“Không,” Hùng đáp. “Tôi làm đúng một ngày.”

“Nhưng anh xứng đáng hơn thế.”

Hùng im lặng vài giây. “Cô Mai, tôi nghèo, nhưng tôi không bán sự tử tế.”

Mai cầm điện thoại, tim bỗng chùng xuống.

6. Không còn là hợp đồng

Những ngày sau đó, Mai bất giác nhớ đến Hùng. Không phải vì vai diễn “chồng”, mà vì sự thẳng thắn, bình dị của anh.

Cô tìm gặp anh lần nữa, lần này không có hợp đồng.

“Hùng,” Mai nói, “nếu tôi mời anh ăn cơm… không phải thuê, anh có đi không?”

Hùng cười. “Nếu là ăn cơm, thì tôi mời.”

7. Câu trả lời của cuộc đời

Họ ăn ở quán nhỏ. Không ánh đèn sang trọng. Không vest. Chỉ là hai con người.

Mai kể về những áp lực, những đêm mất ngủ. Hùng kể về những chuyến xe đêm, về giấc mơ mở một tiệm sửa xe nhỏ.

Mai lắng nghe. Thật sự lắng nghe.

“Anh không thấy khoảng cách sao?” Mai hỏi khẽ.

Hùng lắc đầu. “Khoảng cách lớn nhất là khi người ta không tôn trọng nhau.”

Mai hiểu ra, điều khiến cô sốc không phải là bài phát biểu trong phòng họp.

Mà là việc một anh xe ôm – người cô thuê vì hình ảnh – lại dạy cô ý nghĩa của giá trị thật.

8. Kết

Một thời gian sau, trong một sự kiện lớn, người ta lại thấy Mai xuất hiện cùng một người đàn ông giản dị. Không hợp đồng. Không vai diễn.

Chỉ là hai người đi cạnh nhau.

Và lần này, khi ai đó hỏi:

“Đây là chồng cô à?”

Mai mỉm cười.

“Chưa,” cô đáp. “Nhưng là người tôi chọn.”

Hùng nắm nhẹ tay cô.

Không cần tiền thuê.
Không cần kịch bản.

Chỉ cần chân thành.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News