×
×

Anh mặc áo khoác đen, đội mũ lấp kín mặt, lén lút băng qua sân ông Lực và mở cửa nhà kho bằng… chìa khóa riêng. Tôi chết đứng. Chồng tôi làm gì ở đó vào lúc này?

Tôi sống ở một xóm nhỏ vốn yên bình. Nhưng khoảng ba tháng trở lại đây, mỗi đêm đúng 1 giờ sáng, tôi đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc vọng ra từ cái nhà kho cũ kỹ của ông hàng xóm tên Lực.

Tiếng khóc the thé, nghẹn ngào, như bị bịt miệng. Nó cứ nặng nề, dai dẳng, nghe đến rợn da gà.

Ban đầu tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng rồi đêm nào cũng thế.

Tôi sinh nghi ông Lực ngoại tình, có con riêng và giấu trong nhà kho. Cũng hợp lý, ông ta góa vợ bốn năm rồi, lại hay đi sớm về khuya.


ĐÊM RẰM THÁNG MƯỜI – ĐÊM TÔI QUYẾT ĐỊNH RÌNH

Tối hôm đó, trăng tròn lạnh lẽo.
Tôi ngồi trong bóng tối nhìn sang nhà kho. Đúng 12h55, tiếng trẻ con khóc lại vang lên.

Nhưng lần này… tôi co rúm người lại:
tiếng khóc nghe quen lạ thường, như tiếng một đứa bé tôi đã từng gặp… nhưng mãi không nhớ ra gặp ở đâu.

Tôi run tay mở cửa sổ để nghe rõ hơn.
Đúng lúc đó — tôi thấy bóng một người đàn ông từ nhà tôi bước ra.

Tôi hoảng:
Đó là chồng tôi.

Anh mặc áo khoác đen, đội mũ lấp kín mặt, lén lút băng qua sân ông Lực và mở cửa nhà kho bằng… chìa khóa riêng.

Tôi chết đứng.
Chồng tôi làm gì ở đó vào lúc này?


TÔI THEO SAU – VÀ GẦN NHƯ NGÃ QUỴ

Tôi lén men theo tường, tim đập như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Nhà kho mở hé.
Bên trong tối thui, chỉ có ánh đèn pin vàng nhạt hắt lên tường.

Tôi nghe giọng chồng mình thì thầm:

“Ngoan nào… đừng khóc nữa… bố xin lỗi… bố đến rồi.”

Tôi tái mặt. “Bố”?
Tại sao anh lại được đứa trẻ gọi là bố?

Tôi rướn mắt nhìn vào.


ĐỨA TRẺ ẨN TRONG NHÀ KHO

Trong góc nhà kho có một cái nệm cũ, trên đó là một bé trai tầm hai tuổi, mặt mũi lem luốc, mắt đỏ hoe vì khóc nhiều.

Đứa bé lập tức vươn tay về phía chồng tôi:

“B… bố…”

Tôi suýt hét lên, tay bịt miệng cứng đờ.
Chồng tôi ôm đứa bé như ôm báu vật, dỗ dành, lau mặt nó bằng khăn ấm, đưa sữa, đắp chăn…

Một cảnh tượng như một người cha chăm con ruột lâu ngày gặp lại.

Cảm giác đau nhói xuyên thẳng vào ngực tôi.
Tôi lập tức nghĩ đến điều tồi tệ nhất:
Anh ngoại tình. Anh có con riêng. Và anh giấu tôi suốt hai năm trời.

Tôi run bần bật, nước mắt dâng lên.
Đang định lao vào chất vấn thì—


TIẾNG CỬA KÉT MỞ – ÔNG LỰC BƯỚC RA

Ông Lực đột ngột xuất hiện từ phía sau nhà kho.
Tôi giật mình trốn vào đống thùng gỗ.

Giọng ông Lực trầm thấp:

“Cậu mang nó đi sớm đi. Công an đã hỏi tôi hai lần rồi.”

Tôi nghẹt thở.
Công an?
Mang nó đi?
Đứa bé là ai?

Chồng tôi siết chặt đứa bé:

“Tôi biết. Nhưng tôi chưa thể nói với vợ tôi lúc này.”

Tôi cứng người.

Lúc này… tôi không còn biết mình nên tin điều gì.


SỰ THẬT BỊ BÓC RA NHƯ NHÁT DAO CẮT NGANG NGƯC

Tôi không chịu nổi nữa. Tôi bật khỏi chỗ nấp, nghẹn giọng:

“Anh giải thích cho tôi đi! Đứa bé là ai?! Tại sao nó gọi anh là bố?!”

Chồng tôi sững lại.

Đứa bé bấu vào cổ anh, khóc thét.

Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt đẫm nỗi dằn vặt mà tôi chưa bao giờ thấy.

Anh nói, giọng run lên:

“Em… anh xin lỗi.
Nhưng đây… là con trai ruột của em.”

Tôi như bị ai tát thẳng vào mặt.
Tôi đứng không vững.

“Anh… nói cái gì?”

Chồng tôi hít một hơi dài, nói trong tiếng nấc:

“Em từng sinh đôi.
Một bé mất lúc lọt lòng… còn bé này bị bệnh tim, bác sĩ nói khó sống được.
Mẹ em… đã lén xin bệnh viện đưa bé cho người khác nuôi vì sợ em suy sụp.

Anh tìm lại được thằng bé từ ba tháng trước.
Nhưng anh chưa dám nói với em… vì nó bệnh nặng, không biết giữ được bao lâu…”

Tôi sụp xuống nền đất, tay run rẩy.

Mọi tiếng khóc đêm qua…
mọi nỗi đau âm ỉ…
tất cả hóa thành một sự thật khiến tôi nghẹn thở:

Tôi đã nghe tiếng con ruột của mình khóc suốt ba tháng mà không hề biết đó là con.


VÀ KẾT THÚC… CHƯA ĐỦ TẮT LỬA

Chồng tôi ôm đứa bé, nghẹn ngào:

“Anh muốn đưa nó về nhà hôm nay… nhưng anh sợ em sốc. Anh định đợi thêm ít ngày…”

Tôi lau nước mắt, đứng lên, nhìn cả hai.

Tôi nói trong hơi thở đứt quãng:

“Đem con về nhà.
Ngay bây giờ.
Nó là con của tôi.”

Nhưng khi chúng tôi định bế đứa bé rời khỏi nhà kho—

đèn pin của ông Lực rọi thẳng vào mặt tôi.
Và phía sau ông là hai người mặc áo xanh… công an.

Một người nói:

“Chúng tôi nhận được tin tố giác… rằng đứa bé này bị bắt cóc.”

Tôi há hốc miệng.
Chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu.

Câu chuyện… chỉ mới bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News