×
×

Rồi số phận mỉm cười: tôi bén duyên kinh doanh online, sau đó mở công ty riêng. Sáu năm sau, tôi đã mua được nhà. Mười năm sau, mở chuỗi cửa hàng.

Năm lớp 10, tôi mang thai. Khi hai vạch hiện lên, tôi hoảng loạn đến mức run không đứng nổi. Tôi chưa kịp nghĩ xem phải làm gì thì mọi chuyện vỡ lở. Bố mẹ nhìn tôi như nhìn một thứ gì đó ghê tởm.

Mày làm xấu hổ cái nhà này. Từ giờ mày không còn là con tao.
Câu nói của bố tôi như tát thẳng vào mặt.

Đêm đó trời mưa, mẹ ném cái balo rách ra sân, tống cổ tôi ra ngoài. Không một đồng trong túi. Không nơi để đi.
Tôi ôm bụng, cắn răng đi bộ khỏi căn nhà từng là nơi bình yên nhất đời mình, không ngoái lại.

Tôi sinh con gái trong một phòng trọ 8m². Nghèo, khổ, bị người đời xì xào. Nhưng tôi nuôi nó bằng tất cả những gì mình có. Năm con gái tròn hai tuổi, tôi bỏ lại quê, bế nó lên Sài Gòn. Tôi vừa làm phục vụ, vừa đi học nghề. Rồi số phận mỉm cười: tôi bén duyên kinh doanh online, sau đó mở công ty riêng. Sáu năm sau, tôi đã mua được nhà. Mười năm sau, mở chuỗi cửa hàng. Hai mươi năm sau… tài sản của tôi đã lên đến hơn 200 tỷ.

Tôi biết mình đã thành công. Nhưng cái gai trong ngực – nỗi đau bị bố mẹ ruột ruồng bỏ – chưa bao giờ biến mất.

Một ngày, tôi quyết định phải quay về. Không phải để tha thứ.
Mà để cho họ biết họ đã mất gì.

Tôi lái chiếc Mercedes mới toanh về quê. Căn nhà cũ kỹ vẫn y như hai mươi năm trước, thậm chí còn tồi tàn hơn.

Cánh cổng sắt gỉ sét.
Tường vữa tróc lở.
Sân đầy cỏ dại.

Tôi đứng trước cửa, hít sâu, gõ mạnh ba tiếng.

Một cô gái khoảng 18 bước ra mở cửa.
Tôi khựng lại.

Nó… giống tôi đến kỳ lạ. Từ đôi mắt, sống mũi đến cái nhíu mày.
Giống đến mức tôi cảm giác như nhìn thấy chính mình của ngày xưa.

“Cô tìm ai ạ?” – cô bé lễ phép hỏi.

Tôi chưa kịp nói thì bố mẹ tôi từ trong nhà đi ra. Khi nhìn thấy tôi, cả hai sững người. Mẹ đưa tay lên miệng, mắt đỏ hoe.

Tôi cười lạnh: “Giờ mới biết hối hận à?”

Nhưng rồi cô bé kia chạy đến nắm lấy tay mẹ tôi.
“Ngoại ơi, ai vậy ạ?”

Ngoại?
Tôi đứng sững.
Lồng ngực như bị ai bóp nghẹt.

Tôi quay phắt sang bố mẹ:
“Đứa bé này… là ai?”

Mẹ tôi bật khóc:
“Nó… là con gái con.”

Tôi chết lặng.
Tôi gần như hét lên:
“Không thể nào! Con tôi ở với tôi từ nhỏ đến lớn! Hai người đang nói cái gì vậy!?”

Bố tôi thở dài, giọng run run, già nua hẳn đi:
“Chúng tao… đã nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi ở cổng nhà… cách đây 18 năm.”

Tôi lạnh người:
“Bị bỏ rơi? Ở cổng nhà?”

Mẹ tôi lấy trong tủ ra một chiếc khăn cũ đã ngả màu.
Tôi nhận ra ngay lập tức.
Đó là chiếc khăn tôi đã quấn cho con gái mình lúc mới sinh.

Tim tôi như bị ai đâm.

Mẹ tôi nghẹn ngào kể:

“Ngày mày đi… vài tháng sau, bố nó tìm đến. Hắn ta muốn giành lại đứa nhỏ, nhưng mày đã bế nó đi Sài Gòn. Hắn điên cuồng, say xỉn, gây chuyện khắp nơi… rồi bỏ đi biền biệt.

Mười tám năm trước… sáng sớm, tao mở cửa thì thấy một em bé đỏ hỏn được đặt trước cổng. Bên trong chỉ có cái khăn này.
Tao biết…
biết nó có liên quan đến mày.

Tao nghĩ… hay là mày gặp chuyện… hay là… mày không còn nữa.”

Giọng bà vỡ ra thành tiếng khóc.

“Chúng tao đã sai với mày năm đó. Nhưng đứa bé này… tụi tao không nỡ để vào trại trẻ. Tụi tao nuôi nó như con ruột. Chưa một ngày đánh mắng.”

Tôi run bần bật.
Tôi nhớ rất rõ: chiếc khăn này tôi đã cất kỹ trong một hộp gỗ.
Không ai biết.

Nếu ai đó bỏ đứa bé này trước cửa bố mẹ tôi…
thì chỉ có một khả năng.

Cha ruột của con gái tôi.

Hắn… đã sinh thêm một đứa con với người khác.
Rồi bỏ lại nó đúng nơi mà hắn biết ngày xưa tôi từng bị đuổi đi.

Tôi nhìn cô bé – đứa trẻ tôi không sinh ra nhưng lại mang nét giống tôi đến rợn người.

Cô bé ngại ngùng hỏi:
“Cô ơi… sao cô khóc vậy?”

Tôi ôm lấy nó, bật khóc như chưa từng được khóc trong đời.

Bố mẹ tôi quỳ xuống:
“Cho chúng tao xin lỗi. Bố mẹ sai rồi. Nhưng đừng giận con bé… nó vô tội.”

Tôi nhìn họ, 20 năm oán hận trong lòng bất ngờ vỡ vụn.
Không phải vì họ xứng đáng được tha thứ.
Mà vì tôi hiểu:

Đứa bé này cần một gia đình.
Còn tôi… thì cần đóng lại cánh cửa quá khứ.

Tôi đứng dậy, lau nước mắt:

“Con về không phải để trả thù nữa.
Con về… để lấy lại những gì thuộc về con.”

Tôi nắm tay cô bé, mỉm cười:

“Từ hôm nay, cô là chị của con.”

Còn bố mẹ tôi… chỉ biết ngồi đó, khóc như trẻ nhỏ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News