×
×

“Thôi, gửi một đứa cho nhà ngoại nuôi, một đứa vợ chồng con nuôi. Chứ đàn ông một mình trông sao nổi? Với lại… nuôi hai đứa tốn kém lắm.”

Vợ M//ất, Tôi Một Mình Nuôi Cặp Song Sinh. Bố Mẹ Ruột Thờ Ơ, Bố Mẹ Vợ Lại Đón Về Cưu Mang. Nhiều Năm Sau Bán Trang Trại Được 24 Tỷ, Tôi Tặng Họ Một Món Quà Khiến Hai Cụ Ch//ết Lặ//ng

Tôi tên là Hải, năm nay 45 tuổi.
Mười năm trước, vợ tôi – Mai – mất trong lúc sinh mổ hai đứa con song sinh: thằng Khang và bé Khôi.

Tính tôi vốn ít nói, nhưng nỗi mất mát ngày ấy đã nghiền nát con người tôi đến mức tưởng như mình chẳng bao giờ gượng dậy nổi.

Tôi nhớ rất rõ khoảnh khắc bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang và nói khoan thai như một nhát dao:

“Chúng tôi chỉ cứu được hai bé.
Còn… vợ anh… chúng tôi xin lỗi.”

Tôi ôm hai đứa bé đỏ hỏn mà ngất lịm đi.
Thế giới trong tôi sụp xuống.
Mất vợ, lại phải đối mặt với hai sinh linh mới chào đời đang khóc đỏ mặt.

Nhưng điều đau hơn… là thái độ của bố mẹ ruột tôi.

“Con trai nuôi con nứt mắt? Đàn ông sao mà chăm được?”

Ba mẹ tôi chỉ đến bệnh viện một lần.
Ba tôi đứng khoanh tay nói:

“Thôi, gửi một đứa cho nhà ngoại nuôi, một đứa vợ chồng con nuôi. Chứ đàn ông một mình trông sao nổi? Với lại… nuôi hai đứa tốn kém lắm.”

Tôi nghe mà lòng lạnh toát.
Mẹ tôi còn nói:

“Nuôi chi cực thân, kiếm vợ mới đi. Đàn ông mà ôm con thì còn làm ăn gì.”

Tôi bủn rủn cả người.
Hóa ra, vợ vừa chết, họ đã lo chuyện tôi “kiếm vợ mới”.

Tôi trả lời bằng giọng nghẹn lại:

“Con không bỏ một đứa nào. Và con không lấy ai nữa.”

Ba tôi hừ lạnh: “Tùy. Nhưng đừng đòi tụi tao phụ giúp gì.”

Họ đi về.
Không hỏi xem tôi có đủ tiền trả viện phí hay không.
Không hỏi tôi có ổn không.
Không hỏi hai đứa trẻ ra sao.

Ngược lại, bố mẹ vợ tôi lại ôm lấy tôi như con ruột

Ngày đưa Mai về, bố mẹ cô gần như quỵ xuống đất.
Hai cụ không còn con gái nữa.

Tôi sợ họ trách tôi, oán tôi, đổ lỗi cho tôi.
Nhưng khi thấy tôi lúng túng bê hai đứa trẻ còn đỏ hỏn, bố Mai vội chạy đến đỡ lấy:

“Để ba bế.
Con còn yếu.
Nhà giờ còn con và hai đứa nhỏ là chỗ dựa cho tụi ba má thôi.”

Tôi bật khóc trước câu nói ấy.

Mẹ vợ tôi – người vừa mất con gái – lại đứng ra nấu từng bữa cháo, giặt từng cái khăn, thức đêm cùng tôi ru hai đứa bé.

Có những đêm thằng Khang khóc đến khản cổ, tôi mệt đến mức ngủ gục trên ghế. Mẹ vợ nhẹ nhàng lấy thằng bé khỏi tay tôi, vỗ về nó, ru cho đến khi trời sáng.

Có những hôm tôi không dám nhìn vào giường cưới vì quá nhớ Mai. Bố vợ đặt tay lên vai tôi, nói:

“Con thương nó thì giữ lấy hai đứa nhỏ.
Tụi ba má còn sống ngày nào thì nhà này là nhà của tụi con ngày đó.”

Tôi bật khóc như một thằng đàn ông bất lực.

Tôi quyết định chuyển về ở hẳn với bố mẹ vợ

Ba mẹ ruột tôi nghe tin liền chê:

“Ở nhà vợ nhìn quê mùa chịu gì nổi.
Con trai mà núp sau váy nhà vợ thì còn ra thể thống gì.”

Tôi bật lại ngay:

“Nhà nào thương tôi, tôi về nhà đó.”

Và thế là ba mẹ ruột tôi gần như cắt liên lạc với tôi suốt nhiều năm.
Chỉ có bố mẹ vợ – hai con người đã mất con – dang tay đón tôi và 2 đứa cháu ngoại.

Từ con số 0, tôi lập nghiệp lại ở mảnh đất của gia đình vợ

Nhà bố mẹ vợ có một mảnh đất nhỏ ven đồi.
Là đất trồng cây ăn trái, nhưng đã bỏ hoang nhiều năm vì hai cụ không có sức làm.

Tôi xin phép hai cụ:

“Cho con làm trang trại. Nếu lỗ, con chịu. Nếu được, hai cụ yên tâm tuổi già.”

Bố vợ cười: “Đất này là của hai đứa bây mà. Làm đi con.”

Tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng:

Tự học kỹ thuật trồng trọt
Đào đất, dựng nhà lưới
Chạy xe hơn 20km mỗi ngày để giao trái cây và rau sạch
Vừa làm vừa bế con, địu con khi cho chúng theo ra ruộng

Có khi tôi gục ngay giữa luống rau vì kiệt sức.
Có khi cả bố mẹ vợ cùng ra đồng phụ tôi nhổ cỏ, tưới nước.

Hai cụ đáng ra phải được nghỉ ngơi, vậy mà lại đứng cùng tôi dưới nắng chang chang.

Nhờ trời thương, mô hình trồng rau hữu cơ của tôi dần dần nổi tiếng.
Tôi mở rộng diện tích, thuê thêm công nhân, rồi lập luôn thương hiệu riêng.

Mười năm trôi qua, từ mảnh đất khô cằn của nhà vợ, tôi dựng nên cả một trang trại rộng hơn 6 hecta.

Đến một ngày, tôi nhận được đề nghị mua lại trang trại với giá 24 tỷ

Tôi mất ngủ nhiều đêm để suy nghĩ.
Số tiền đó đủ để tôi và hai đứa nhỏ sống cả đời.
Nhưng điều khiến tôi băn khoăn nhất… là bố mẹ vợ.

Hai cụ đã ở bên tôi mười năm trời.

Cùng tôi nuôi con
Cùng tôi vượt bệnh tật
Cùng tôi đón từng mùa bội thu

Tôi biết, tuổi hai cụ không còn bao lâu nữa.
Và tôi muốn làm một điều gì đó… thật xứng đáng.

Cuối cùng, tôi đồng ý bán trang trại.

Ngày nhận tiền, điều đầu tiên tôi làm là mời bố mẹ vợ ngồi xuống bàn

Hai cụ ngạc nhiên khi thấy tôi đặt trước mặt họ một tệp giấy tờ và hai cuốn sổ đỏ mới tinh.

Bố vợ hỏi: “Gì vậy con?”

Tôi mỉm cười, nói rõ từng chữ:

“24 tỷ – con trích ra 18 tỷ mua cho hai cụ hai căn nhà liền kề trong khu sinh thái nghỉ dưỡng.
Đây là sổ đỏ đứng tên hai cụ.
Phần còn lại con gửi tiết kiệm đứng tên hai cụ, lãi hàng tháng đủ để hai cụ đi du lịch, khám bệnh, sống thật thoải mái.”

Hai cụ chết lặng.
Mẹ vợ tôi bật khóc ngay lập tức.

Bố vợ run run:

“Con… con làm gì vậy Hải?
Con cực khổ gây dựng bao năm trời…
Sao con lại đem cho bọn già này?”

Tôi nhìn hai cụ – những người đã yêu thương tôi nhiều hơn cả bố mẹ ruột – rồi nói bằng giọng nghẹn lại:

“Con mất vợ, mất chỗ dựa.
Nhưng trời thương, cho con thêm bố mẹ thứ hai.
Những gì con có hôm nay đều bắt đầu từ mảnh đất hai cụ cho con.
Nếu không có hai cụ cưu mang, chắc ba bố con con không sống nổi đến hôm nay.
Con trả ơn, nhưng không đủ để trả tình.”

Mẹ vợ ôm mặt khóc nấc:

“Cô mất con gái rồi…
Nhưng cô lại được thêm một đứa con trai.
Hải à… con tốt quá…”

Bố vợ ôm tôi, lần đầu tiên trong đời ông khóc như một đứa trẻ:

“Ba cảm ơn con…
Nếu Mai nó thấy được chắc nó tự hào lắm…”

Tôi cũng không kìm được.

Cú twist cuối – món quà còn lại của vợ

Ngay khi tôi định đứng dậy, bố vợ gọi giật lại:

“Khoan đã. Ba má cũng có thứ phải đưa cho con.”

Ông mở tủ, lấy ra một lá thư cũ kỹ, ố vàng.

“Mai nó viết cho con… nhưng dặn phải đưa khi con thật sự ổn.”

Tôi mở thư, tay run bần bật.

“Hải của em,
Nếu anh đọc được thư này, nghĩa là em không còn nữa.
Đừng giận em vì đã đi trước.
Em biết anh sẽ rất cực với hai đứa nhỏ.
Nhưng anh ơi, bố mẹ em thương anh lắm.
Hãy để họ chăm anh, chăm con thay em.
Và anh nhớ sống tốt, sống thật lâu.
Vì em muốn nhìn anh hạnh phúc… dù từ một nơi khác.
Mai.”

Tôi ôm lá thư mà khóc nấc như đứa trẻ.

Hóa ra… tất cả tình thương tôi nhận được suốt mười năm nay…
đều là điều vợ tôi đã nhìn thấy trước, đã chuẩn bị trước, đã gửi gắm lại cho tôi.

Những gì tôi làm hôm nay – trả ơn bố mẹ vợ – cũng là trả ơn người phụ nữ đã yêu tôi cả đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News