×
×

“Huy! Quốc Huy!” Mai Anh thét lên, giọng cô bật ra trước khi chính cô kịp nhận ra mình đang làm gì.

Chồng M//ất Tíc//h 10 Năm Của Nữ Tỷ Phú B/ất Ng/ờ Xuất Hiện Trong Bộ Dạng Xe Ôm, B/í M/ật Ki/nh Hoà/ng H/é L/ộ

Mười năm trước, Nguyễn Mai Anh tiễn chồng là Trần Quốc Huy ra khỏi cửa vào một buổi sáng như bao buổi sáng khác. Anh ôm cô, nói sẽ về sớm để cùng ăn tối. Nhưng bữa tối năm ấy mãi mãi không bao giờ có. Quốc Huy mất tích không một dấu vết. Không một cuộc gọi. Không một manh mối. Một năm… hai năm… rồi ba năm… đến năm thứ mười, người ta bảo Mai Anh phải chấp nhận rằng anh đã chết.

Nhưng trái tim cô chưa từng tin điều đó.

Sau biến cố, Mai Anh tự dồn mình vào công việc. Cô gây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng, từ một nhân viên kinh doanh trở thành nữ doanh nhân quyền lực, rồi bước lên vị trí CEO, sau đó trở thành một trong những nữ tỷ phú trẻ nhất nước. Người ta nói cô thành công nhờ nghị lực. Chỉ mình cô biết, động lực thật sự của tất cả những năm tháng ấy chỉ là một câu hỏi: Huy đang ở đâu?

Ngày hôm ấy, trời đổ mưa lớn. Mai Anh bước xuống từ chiếc xe limousine để tham gia sự kiện khai trương trung tâm thương mại mới của tập đoàn. Đám phóng viên chen nhau, ánh đèn flash lấp loá, nhân viên cúi đầu chào khi cô bước vào sảnh. Nhưng khi đi ngang qua khu vực để xe, cô bất chợt thấy một cảnh tượng khiến trái tim khựng lại.

Một người đàn ông mặc áo mưa rách, khuôn mặt gầy gò, mái tóc bê bết nước, đang bị bảo vệ quát tháo và xua đuổi khỏi mái hiên. Trông anh ta như một tài xế xe ôm công nghệ, ướt như chuột lột.
“Ra ngoài! Đây không phải chỗ cho anh trú mưa!” bảo vệ quát.
Người đàn ông cúi đầu: “Tôi chỉ đứng nhờ một chút, mưa to quá… Tôi không muốn làm phiền ai…”
Giọng anh run bần bật. Mai Anh dừng bước. Không hiểu vì sao, nỗi nghẹn nào đó dâng lên trong lòng. Chỉ trong thoáng giây, cô có cảm giác hình bóng người đàn ông xa lạ ấy… quen đến lạ thường.

Ngay khoảnh khắc người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt anh lướt qua ánh sáng, Mai Anh như bị điện giật. Đó chính là ánh mắt từng nhìn cô suốt những năm tháng thanh xuân. Ánh mắt của chồng cô.

Cô đứng chết lặng. Môi cô bật ra một hơi thở đứt đoạn: “Huy…?”
Người đàn ông giật mình, đôi mắt sợ hãi như con thú hoang. Anh quay mặt đi ngay lập tức.
“Không! Anh nhầm người rồi…”
Anh lập cập đẩy chiếc xe cũ kĩ ra khỏi mái hiên, như chỉ muốn biến mất thật nhanh.

“Huy! Quốc Huy!” Mai Anh thét lên, giọng cô bật ra trước khi chính cô kịp nhận ra mình đang làm gì. Đám đông bắt đầu xôn xao. Nhân viên, bảo vệ và cả phóng viên đều quay lại nhìn.

Người đàn ông dừng lại một giây, cơ thể run lên. Nhưng rồi anh tiếp tục lầm lũi bước đi, mặc kệ tiếng gọi tuyệt vọng phía sau.

Mai Anh bất chấp mọi ánh nhìn, lao theo anh giữa cơn mưa như trút nước. Đôi giày cao gót trượt trên nền gạch ướt, mái tóc ướt sũng, lớp trang điểm nhòe đi, nhưng cô không quan tâm.
“Huy! Huy! Là em! Là Mai Anh đây!”

Cuối cùng, người đàn ông dừng lại. Anh xoay người, đôi mắt ngập đầy nỗi đau lẫn sợ hãi.
“Em… về đi… Anh không xứng… Anh không thể trở lại cuộc đời em nữa…”

Câu nói ấy chém vào tim Mai Anh đau đến rụng rời.
“Tại sao? Anh còn sống. Anh ở đây. Tại sao anh không quay về với em suốt mười năm qua?”

Anh bật khóc. Lần đầu tiên sau mười năm, cô thấy nước mắt anh.
“Vì anh không còn là người mà em từng yêu nữa. Anh không còn gì cả…”

Mai Anh kéo tay anh, run rẩy:
“Anh nói cho em biết. Chuyện gì đã xảy ra?”

Quốc Huy cắn môi, như đang đấu tranh giữa trốn chạy và đối diện. Sau cùng, anh thì thầm:
“Anh bị bắt. Không phải vì anh phạm tội… mà vì anh dám biết một bí mật.”

Mai Anh sững người.
“Bí mật gì?”

Huy nhìn thẳng vào mắt cô, nói trong sự tuyệt vọng tột cùng:
“Bí mật liên quan đến… chính tập đoàn mà em đang là chủ.”

Mai Anh không còn thở nổi.

Huy kể, giọng anh run lên từng nhịp:
“Mười năm trước, anh vô tình phát hiện dự án của tập đoàn lúc đó – khi bố em còn là chủ tịch – có một lô hàng thiết bị y tế bị tráo, thay bằng hàng kém chất lượng. Nếu những thiết bị đó được đưa vào sử dụng, hàng trăm bệnh nhân có thể gặp nguy hiểm. Anh định báo cho công an… thì bị chặn lại.”

Mai Anh nghẹn giọng:
“Ý anh là… bố em… liên quan?”

Huy lắc đầu:
“Anh không kết luận được. Nhưng có người trong tập đoàn lúc đó chắc chắn liên quan. Anh bị bắt cóc, bị giam, bị đánh, bị ép ký vào giấy nợ để biến anh thành kẻ chạy trốn. Họ dàn dựng rằng anh bỏ trốn vì nợ nần. Sau đó, anh bị đưa đến một nơi hẻo lánh. Anh sống sót bằng những công việc nặng, không chứng minh được thân phận vì giấy tờ đã bị huỷ.”

“Vậy tại sao giờ anh lại trở về?” Mai Anh hỏi, nước mắt rơi không ngừng.

“Anh trốn được. Nhưng anh không dám liên lạc với em. Anh sợ liên luỵ. Sợ em gặp nguy hiểm nếu anh xuất hiện.”
Huy nhìn xuống đôi bàn tay chai sạn của mình.
“Anh chỉ làm xe ôm để sống qua ngày. Mỗi lần chạy ngang khu vực này, anh chỉ dám nhìn từ xa… không ngờ lại gặp em hôm nay…”

Mai Anh ôm chặt lấy anh, khóc như một đứa trẻ. Nhưng Huy lại run lẩy bẩy:
“Mai Anh… Em phải cẩn thận. Người đứng sau mọi chuyện… vẫn còn ở ngoài kia. Và họ biết anh đã trốn thoát.”

Ngay lúc ấy, một tiếng động lớn vang lên. Một chiếc xe đen phóng đến, thắng gấp ngay trước mặt họ. Cửa xe bật mở.

Một người bước ra.

Mai Anh chết sững. Đó là em trai cô, Nguyễn Minh Hoàng – người đang giữ chức quyền lực trong hội đồng quản trị.

Ánh mắt hắn nhìn Huy sắc lạnh.
“Anh đúng là dai dẳng thật. Tưởng chui rúc ở đâu đó là yên ổn sao? Mười năm trước anh biết quá nhiều. Mười năm sau anh vẫn là mối đe doạ.”

Huy lập tức kéo Mai Anh lùi lại.

“Hoàng! Đây là chuyện gì? Anh nói rõ cho chị!” Mai Anh hét lên.

Hoàng cười nhếch mép:
“Chị quá tin người. Thứ chị gọi là bí mật chỉ là một dự án trao đổi lợi nhuận bình thường. Còn hắn—” Hoàng chỉ thẳng vào Huy — “chỉ là tên công nhân nghĩ mình có thể làm anh hùng. Tập đoàn không thể để một thằng thấp cổ bé họng phá hỏng.”

Mai Anh tái mặt:
“Hoàng… em đã làm gì?”

Hoàng nhìn chị, đôi mắt méo mó tham lam:
“Em làm điều cần làm để giữ tập đoàn. Còn chị— chị đã cướp vị trí của em! Đáng lẽ chị phải biến mất từ lâu rồi.”

Ngay khoảnh khắc hắn rút vật gì đó khỏi túi áo, Huy lập tức che chắn cho vợ. Nhưng tiếng còi xe cảnh sát vang lên chát chúa. Từ sau cơn mưa, những đặc vụ mặc đồng phục đồng loạt tiến vào.

Hoàng hoảng loạn:
“Không! Không thể nào! Ai báo cảnh sát—?”

Mai Anh nhìn anh trai bằng ánh mắt lạnh đi:
“Em nghĩ chị không biết em theo dõi chị suốt thời gian qua sao? Chuyện Huy mất tích, chị đã nghi ngờ từ lâu rồi…”

Cô ra hiệu, cảnh sát ập đến khống chế Hoàng. Hắn gào lên, trợn mắt, vùng vẫy nhưng bất lực.

Huy đứng lặng nhìn cảnh tượng ấy như không tin nổi.
“Em… đã biết trước?”

Mai Anh gật đầu, nước mắt thấm dài trên gương mặt:
“Một phần. Nhưng chưa bao giờ em dám hy vọng rằng anh còn sống để chứng minh tất cả.”

Cảnh sát đưa Hoàng đi. Cơn mưa dần tạnh. Những giọt nước cuối cùng lăn xuống từ mái hiên như tiếng thở phào sau một cơn ác mộng dài.

Huy quay sang Mai Anh, giọng nghẹn lại:
“Anh… không biết mình có thể quay lại cuộc sống của em nữa không. Anh không còn gì…”

Mai Anh ôm lấy anh, lần này là thật chặt, như ôm lại cả mười năm đã mất.
“Anh còn em. Thế là đủ. Những năm qua em giàu lên, nhưng trái tim em trống rỗng. Bây giờ, người em yêu đã trở về. Còn điều gì quý giá hơn?”

Huy úp mặt vào vai cô, nước mắt nóng bỏng hoà vào hơi mưa lạnh.
“Anh xin lỗi… đã để em chờ lâu như vậy…”

Mai Anh thì thầm:
“Không sao. Từ nay trở đi, chúng ta bắt đầu lại. Không còn bí mật, không còn sợ hãi.”

Ở phía xa, ánh mặt trời cuối cùng sau cơn mưa hé ra, chiếu xuống hai con người từng tưởng đã mất nhau mãi mãi. Cuộc đời lấy đi của họ mười năm, nhưng cũng trả lại cho họ một sự thật – dù đau đớn, nhưng giải thoát.

Và từ khoảnh khắc ấy, họ biết rằng:
Tình yêu không bao giờ chết. Chỉ cần người mình tìm… vẫn còn sống để quay về.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News