×
×

Một cô bé nhỏ xíu khoảng 7 tuổi bước vào, mặc chiếc váy học sinh đã cũ nhưng được giặt sạch tinh tươm. Tóc buộc lệch một bên, hơi rối vì gió. Đôi dép nhựa sờn đế, bàn chân lấm tấm bụi.

“Mẹ ốm nên cháu đến thay mẹ” – cô bé 7 tuổi 1 mình đến phỏng vấn, tỷ phú sữ/ng s/ờ khi biết lí do x/é l/òng…

Tập đoàn Hoàng Long Group nổi tiếng khắp Việt Nam vì công nghệ tiên phong và độ khắt khe của người sáng lập – tỷ phú Hoàng Minh Long, người ta vẫn gọi ông là “con người thép”.

Suốt 30 năm xây dựng sự nghiệp, ông Long gần như không bao giờ để cảm xúc chen vào công việc. Ông có nguyên tắc bất di bất dịch:
“Ai muốn làm việc với tôi phải chuẩn bị chuyên nghiệp, không viện cớ, không trễ hẹn.”

Sáng hôm đó, ông đang chuẩn bị bước vào cuộc phỏng vấn tuyển trợ lý tạm thời, vị trí cần người cực kỳ chỉnh chu, cẩn trọng – thì thư ký gõ cửa, mặt đầy bối rối:

“Dạ thưa chủ tịch… có một bé gái… xin vào phỏng vấn ạ.”

Ông Long nhíu mày.
“Bé gái? Ở đâu ra chuyện đó?”

“Dạ… bé nói mẹ bé nộp hồ sơ ứng tuyển, nhưng hôm nay mẹ ốm nặng… nên bé đến thay.”

Ông Long đặt cây bút máy xuống, thở dài đầy khó hiểu.

“Cho bé vào.”

Cửa mở.
Một cô bé nhỏ xíu khoảng 7 tuổi bước vào, mặc chiếc váy học sinh đã cũ nhưng được giặt sạch tinh tươm. Tóc buộc lệch một bên, hơi rối vì gió. Đôi dép nhựa sờn đế, bàn chân lấm tấm bụi.

Cô bé ôm chặt một chiếc túi vải trước ngực, đi từng bước rụt rè nhưng ánh mắt lại đầy quyết tâm.

“Cháu… chào chú.”
Giọng bé rất nhỏ, nhưng lễ phép.

Ông Long nhìn cô bé, không giấu được sự kinh ngạc.

“Cháu tên gì?”

“Dạ… cháu tên Nguyễn Lâm Chi.”

“Con đến đây để… phỏng vấn thay mẹ?” – ông hỏi lại.

Lâm Chi gật đầu.

Cô bé mở chiếc túi cũ, lấy ra bộ hồ sơ kẹp bằng giấy học sinh.
Bên trong là CV của mẹ và mấy tờ giấy chi chít chữ của một đứa trẻ.

“Mẹ cháu bị đau quá… sáng nay bác sĩ bảo phải nhập viện.
Mẹ lo lắm… vì hôm nay là ngày phỏng vấn.
Nên cháu đến để… nói thay mẹ.”

Ông Long cau mày:

“Mẹ con bị bệnh gì?”

Lâm Chi mím môi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Mẹ… bị suy thận. Mẹ phải chạy thận ba lần mỗi tuần.
Bác sĩ bảo mẹ không được làm việc nặng.
Nhưng… nếu mẹ nghỉ thì… không đủ tiền trả viện phí.”

Con bé cúi đầu:
“Cháu biết mẹ rất muốn làm ở đây. Nên… cháu xin phép được đến thay.”

Giọng con bé bé nhỏ, run, nhưng không hề bỏ cuộc.

Một sự im lặng kéo dài bao trùm căn phòng.

1. Khi “người thép” gặp cô bé 7 tuổi

Ông Long dựa vào ghế, khoanh tay, cố giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc.

“Con biết gì về công việc trợ lý?”

Lâm Chi xốc lại cái túi, lấy ra một cuốn sổ nhỏ – là vở tập viết cũ của cô bé, nhưng bên trong đầy chữ viết tay và hình vẽ.

“Đây là… bản ghi chú cháu làm theo lời mẹ kể.”

Ông Long mở ra.
Những dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng bút mực tím:

“Chuẩn bị lịch họp cho chú chủ tịch.”
“Nhắc chú uống nước (mẹ bảo chú hay quên).”
“Sắp xếp giấy tờ, in tài liệu.”
“Luôn đến trước giờ.”

Bên cạnh là những hình minh họa dễ thương: cái lịch, cái chai nước, cái đồng hồ.

Ông Long phải cố lắm mới ngăn khóe miệng mình bật thành nụ cười.

“Con nghĩ… con làm được những việc này?”

“Dạ… nếu cần cháu có thể tập thêm.”

“Con mới 7 tuổi.”

“Dạ… nhưng cháu biết đánh máy rồi. Mẹ dạy cháu. Cháu còn thuộc hết lịch chạy thận của mẹ nữa.”

“Để làm gì?”

Lâm Chi đáp ngay, không chút do dự:

“Để… sắp xếp thời gian cho mẹ không bị trễ việc.”

Ông Long lặng người.

2. Lý do khiến trái tim người đàn ông thép chùng lại

“Con đến đây một mình à?” – ông hỏi.

Lâm Chi gật đầu:

“Nhà cháu xa lắm. Cháu bắt xe buýt rồi đi bộ thêm.
Tại… mẹ không cho cháu đi, nhưng cháu phải đi.
Nếu mẹ mất việc… mẹ sẽ khóc.
Mà cháu không muốn mẹ khóc nữa.”

Đến đây, giọng bé nghẹn lại.

“Bố con đâu?” – ông Long hỏi nhẹ.

Lâm Chi cúi đầu, hai bàn tay siết chặt quai túi.

“Bố bỏ mẹ con rồi… từ lúc mẹ bệnh nặng.”

Ông Long thấy cổ họng mình nghẹn lại.
Tất cả những lớp thép ông đắp lên bao năm bỗng như có vết nứt.

Con bé lại nói thêm, giọng run:

“Cháu chỉ muốn giúp mẹ. Cháu không biết chú có nhận mẹ không…
Nhưng… cháu xin chú cho mẹ một cơ hội.
Mẹ giỏi lắm… mẹ không bao giờ bỏ cuộc.
Giống như… chú ngày xưa cũng không bỏ cuộc, đúng không ạ?”

Ông Long giật mình.
Con bé biết gì về ông?

Lâm Chi liền lôi ra một tờ báo cũ, đã ố vàng, là bài phỏng vấn ông Long lúc mới nổi lên trong giới công nghệ:

“Tôi đi lên từ một khu trọ nghèo, bằng hai bàn tay trắng.”

Ông nhớ bài phỏng vấn đó.
Không ngờ một đứa bé lại giữ nó.

“Mẹ cháu bảo… chú là người truyền cảm hứng cho mẹ.
Nếu chú làm được… thì mẹ con cũng làm được.”

Ông Long khẽ nhắm mắt lại trong vài giây.
Nỗi chua xót từ ký ức nghèo khó trào lên.

3. Khi sự thật được mở ra trong bệnh viện

“Dẫn chú đi gặp mẹ con.”
Ông Long nói dứt khoát.

“Dạ… chú đi thật ạ?”
Ánh mắt Lâm Chi bừng sáng.

Ông gật đầu:
“Đi.”

Xe của ông dừng trước bệnh viện tuyến quận.
Lâm Chi dắt ông đi qua hành lang chật hẹp, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Trong phòng bệnh, một người phụ nữ gầy gò nằm co ro, mặt tái xanh.
Khi thấy con gái dẫn theo một người đàn ông mặc vest sang trọng, bà hoảng hốt:

“Chi! Con đi đâu vậy? Ai đây?”

Lâm Chi đáp ngay:

“Con đưa chú chủ tịch đến. Để… xin việc cho mẹ.”

Người phụ nữ tái mặt, nước mắt trào ra:

“Chi! Con làm gì vậy? Mẹ đã bảo—”

Nhưng ông Long giơ tay nhẹ, ra hiệu.

“Chị tên gì?”

“Dạ… tôi là Nguyễn Thảo.
Xin lỗi… con bé còn nhỏ, nó… nó không biết gì…”

“Không.” – Ông Long ngắt lời.
“Con bé biết rất nhiều.”

Và ông kể lại toàn bộ những gì Lâm Chi đã làm, đã nói.

Bà Thảo ôm mặt khóc nấc.
“Con bé… nó lo cho tôi nhiều lắm.
Nhưng tôi không dám xin công việc vì… sức khỏe như thế này… tôi không đáng…”

Ông Long lắc đầu:

“Không ai không đáng.
Chỉ là họ chưa được trao cơ hội.”

Bà Thảo ngẩng lên, đôi mắt hoảng loạn:

“Nhưng tôi không đủ sức làm việc toàn thời gian.
Không đủ sức chạy theo lịch của công ty…”

“Không cần.”

Ông Long đứng dậy:

“Từ ngày mai, chị chính thức là nhân viên làm việc từ xa của Hoàng Long Group.
Chị chỉ cần làm những việc phù hợp với sức khỏe.
Tôi sẽ bố trí trợ lý khác hỗ trợ.
Lương không giảm.”

Bà Thảo sững sờ, miệng run run:

“Nhưng… tại sao?
Tại sao chú lại làm vậy?”

Ông Long nhìn sang Lâm Chi – cô bé đang đứng ôm chiếc túi cũ, đôi mắt hy vọng sáng long lanh.

Ông khẽ đáp:
“Vì chị có một cô con gái dám đi bộ hàng cây số để bảo vệ mẹ mình.”
“Và vì ngày xưa… tôi cũng có một người mẹ giống như chị.”

Bà Thảo bật khóc.
Lâm Chi chạy đến ôm mẹ, nức nở:

“Mẹ ơi… mẹ có việc rồi… mẹ đừng lo nữa…”

4. Một lời hứa cuối cùng

Trên đường ra khỏi bệnh viện, Lâm Chi chạy theo kéo tay áo ông:

“Chú Long… chú có cần cháu làm trợ lý không ạ?”

Ông cúi xuống, xoa đầu cô bé:

“Hiện tại thì chưa.
Nhưng…”
Ông mỉm cười hiếm hoi – nụ cười mà nhân viên công ty hiếm khi nhìn thấy.
“…15 năm nữa, nếu con vẫn muốn, hãy đến phỏng vấn lại lần nữa.”

“Dạ!” – Lâm Chi gật đầu mừng rỡ.
“Con hứa luôn đến đúng giờ!”

Ông Long cười thành tiếng.

Ngày hôm đó, trong sổ tay của tỷ phú Hoàng Minh Long, lần đầu tiên xuất hiện một ghi chú mới:

“Đừng bao giờ đánh giá thấp một đứa trẻ biết yêu thương cha mẹ.”

Và cũng từ hôm đó, ông không còn được gọi là “người thép” nữa.
Bởi ai cũng biết,
đã có một cô bé 7 tuổi làm trái tim ông mềm đi theo cách mà không ai ngờ tới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News