×
×

Tôi là nhân viên mới, phải trải qua 2 tháng thử việc gắt gao mới lên chính thức. Tôi biết năng lực mình có hạn nên cố gắng mỗi ngày

Tôi là nhân viên mới, phải trải qua 2 tháng thử việc gắt gao mới lên chính thức. Tôi biết năng lực mình có hạn nên cố gắng mỗi ngày. Tuy nhiên gần 2 tháng trôi qua, chỉ tiêu sếp giao kí hợp đồng bán bất động sản vẫn chưa hoàn thành, cho đến ngày cuối cùng tôi nhận được cuộc gọi lúc 11h đêm có người đàn ông hẹn đi xem nhà…👇
Hai tháng thử việc – nghe thì ngắn, mà với tôi lại dài như cả một năm. Mỗi buổi sáng bước vào công ty, tôi đều hít thật sâu, tự nhủ: “Cố lên, chỉ cần vượt qua giai đoạn này thôi.”
Tôi biết năng lực mình không xuất sắc, chẳng khéo ăn nói, chẳng có q/ua/n h/ệ. Là nhân viên kinh doanh bất động sản giữa thời điểm thị trường nguội lạnh, chỉ tiêu bán được hai căn hộ trong 2 tháng chẳng khác nào leo lên đỉnh Fansipan bằng tay không.
Đã 7 tuần trôi qua, tôi vẫn trắng tay.
Tôi gọi điện cho khách hàng đến khản cả giọng, đăng bài lên Facebook mỗi ngày, livestream giới thiệu nhà đến khuya. Nhưng số người nhắn tin chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi không dám về quê, sợ bố mẹ hỏi “công việc thế nào rồi con”, vì cả năm qua tôi thất nghiệp, tiêu gần cạn số tiền tiết kiệm ít ỏi. Công việc này là hi vọng cuối cùng của tôi.
Sếp tôi – anh Khánh, 34 tu/ổ/i, chưa vợ.
Người ta nói anh là “cỗ máy làm việc lạnh lùng”, nhưng không hiểu sao, với tôi anh luôn nhẹ giọng hơn những người khác.
Có lần tôi quên báo cáo doanh số, anh chỉ cười, nói:
“Lần sau chú ý là được. Tôi không cần em giỏi nhất, chỉ cần em cố gắng nhất.”
Tôi không dám nghĩ nhiều. Dù sao, ở công ty này, anh là sếp – còn tôi chỉ là nhân viên thử việc.
Hôm nay là ngày thứ 59, tức ngày mai sẽ là hạn cuối.
Nếu không ký được hợp đồng nào, tôi sẽ bị cho nghỉ.
Cả ngày, điện thoại tôi im lặng. Tin nhắn gửi đi không có hồi đáp.
Tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ, nhìn đồng hồ: 10 giờ 55 phút.
Tim tôi nặng như đá.
“Thôi, chắc mai phải thu dọn đồ rồi…”
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo.
Một số l/ạ. Giọng đàn ông vang lên, trầm ấm:
“Chào em, tôi thấy bài đăng của em về căn hộ The Light. Tôi muốn đi xem ngay bây giờ. Nếu ổn, tôi chốt luôn. Mai tôi bay sang Singapore, không còn thời gian.”
Tôi bật dậy như có luồng điện chạy qua người.
Một cơ hội – dù nhỏ thôi – cũng đủ khiến người ta nắm chặt như kẻ đuối nước vớ được phao.
Tôi run run nói:
“Dạ được ạ! Em gửi địa chỉ, mình gặp nhau ở đó luôn nhé!”
Khi taxi dừng trước khu căn hộ, đồng hồ chỉ 11 giờ 40 phút đêm.
Trên tầng 12, hành lang im lặng, chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ cuối dãy.
Tôi thấy một dáng người đứng đợi .Tôi khựng lại, ch/ế/t l/ặng với cảnh tượng……

Tôi bước chậm lại, tim đập thình thịch. Người đàn ông đứng ở cuối hành lang cao lớn, mặc áo sơ mi tối màu, lưng quay về phía tôi. Ánh đèn vàng hắt lên bóng anh ta kéo dài trên sàn, vừa tĩnh lặng vừa đáng ngờ.

– Anh… là người gọi cho em phải không ạ? – tôi cất giọng, cố giữ bình tĩnh.

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh ta quay đầu lại, và khoảnh khắc ấy… tôi chết lặng.

sếp Khánh.

Anh đứng đó, đôi mắt sâu, ánh nhìn khó đoán. Không phải vẻ lạnh lùng của một lãnh đạo đang giám sát nhân viên. Cũng không phải sự thân thiện thường ngày.

Mà là một thứ gì đó… vừa mệt mỏi, vừa quyết liệt.

Tôi bối rối:

– Ơ… anh Khánh? Sao… anh lại ở đây?

Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười rất lạ:

– Em nghĩ ai sẽ gọi em đi xem nhà lúc 11 giờ đêm?

Tôi lắp bắp:

– Nhưng… số điện thoại…

– Tôi dùng số khác. – Anh bước lại gần – Hôm nay là hạn cuối của em. Tôi không muốn em bị đánh trượt.

Tôi đứng chết trân tại chỗ.

Tất cả những gì tôi tưởng tượng suốt hai tháng qua – sự nhẹ nhàng bất thường của anh, cách anh hay đứng sau lưng quan sát tôi, đôi lần anh hỏi “Em ăn chưa?”, “Em ổn không?” – bỗng đổ ập về như thác.

Tôi nuốt khan:

– Nhưng… sao anh phải làm vậy cho em?

– Vì… – anh nhìn thẳng vào mắt tôi – … có những điều không thể nói ở công ty.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi đập loạn nhịp. Tôi không hiểu là do xúc động, hay do sợ hãi trước sự thật sắp được nói ra.

Anh Khánh đưa tôi bộ hồ sơ:

– Căn này anh mua rồi. Đứng tên anh. Nhưng anh muốn em là người chốt hợp đồng.

Tôi sững sờ.

Nếu ký hợp đồng này, tôi không chỉ vượt qua thử việc, mà còn có doanh số vượt chuẩn.

Tôi lúng túng:

– Anh… giúp em như thế… không đúng nguyên tắc…

– Sống đâu chỉ có nguyên tắc. – Anh mỉm cười – Có người… em phải giữ lại.

Câu nói đó khiến tôi lạnh sống lưng.

Không phải vì đáng sợ.

Mà vì nó quá thật.

Quá thẳng.

Quá giống một lời tỏ tình được bọc trong lớp vỏ công việc.

Tôi toan mở miệng thì đột nhiên…

“KENG!”

Tiếng kim loại rơi xuống vang lên từ cuối hành lang. Cả tôi và anh Khánh đều giật mình quay lại.

Một bóng người thứ hai đứng khuất sau góc rẽ – nửa thân chìm trong bóng tối.

Người đó cất giọng khàn đặc:

– Muộn thế này rồi… hai người còn làm gì ở căn hộ của tôi?

Tôi sững sờ.
Anh Khánh thở dài rất khẽ, như đã đoán trước điều này.

Người đàn ông thứ hai bước ra hẳn, ánh sáng đập vào mặt anh ta.

Tôi lạnh toát.

khách hàng tôi theo đuổi suốt 3 tuần, người mà tôi nghĩ đã từ chối tôi.

Anh ta nhìn tôi, nở nụ cười mỉa:

– Em hẹn tôi 11 giờ đêm để xem nhà. Đến đây lại thấy… sếp của em?

Căn hành lang trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.

Giữa đêm, ba con người đứng đối mặt nhau.

Một người muốn mua nhà thật.
Một người muốn tôi ký hợp đồng bằng mọi giá.
Còn tôi… chỉ muốn giữ lấy công việc để không phải cuốn gói về quê trong thất bại.

Nhưng tôi biết chắc một điều:

Một trong hai người đàn ông này… đang nói dối.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News