×
×

Triệu Phú Đến Thăm M/ộ Vợ, Bất Ngờ Phát Hiện Hai Cậu Bé Song Sinh V/ô Gi/a Cư Khóc Gọi “Mẹ”, Sự Thật Bị Ch/ôn Gi/ấu Sau 8 Năm Khiến Anh Sh//ock Nặng

Triệu Phú Đến Thăm M/ộ Vợ, Bất Ngờ Phát Hiện Hai Cậu Bé Song Sinh V/ô Gi/a Cư Khóc Gọi “Mẹ”, Sự Thật Bị Ch/ôn Gi/ấu Sau 8 Năm Khiến Anh Sh//ock Nặng

Trời âm u.

Những giọt mưa nhỏ li ti rơi xuống, thấm vào nền đất lạnh lẽo trước ngôi mộ đá đã bạc màu theo năm tháng. Trên bia mộ chỉ khắc vỏn vẹn vài dòng: tên người phụ nữ, năm sinh, năm mất. Không một lời hoa mỹ, không một danh xưng.

Anh Quân đứng lặng trước mộ vợ.

Tám năm rồi.

Tám năm kể từ ngày anh tận tay đặt bó hoa cuối cùng xuống đây, rồi quay lưng rời đi, mang theo nỗi đau mà anh tưởng rằng mình đã chôn sâu cùng nấm đất này.

Anh giờ đã là một triệu phú.

Từ hai bàn tay trắng, anh dựng nên cơ nghiệp, có nhà cao cửa rộng, tiền bạc đủ để không phải lo nghĩ đến ngày mai. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông thành đạt, lạnh lùng, ít nói. Nhưng không ai biết, trong lòng anh vẫn có một khoảng trống chưa bao giờ được lấp đầy.

Mỗi năm, anh chỉ đến đây một lần.

Không nhiều hơn.

Anh sợ mình yếu lòng.

Anh đặt bó hoa xuống, cúi đầu.

“Anh xin lỗi… vì đã đến muộn,” anh nói khẽ, giọng trầm và khô.

Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng nức nở phía sau.

“Mẹ ơi…”

Anh giật mình quay lại.

Cách đó không xa, dưới gốc cây khô, có hai cậu bé khoảng bảy, tám tuổi. Quần áo rách rưới, chân đất lấm bùn. Cả hai ôm chặt lấy nhau, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.

Một trong hai cậu bé run run đưa tay chỉ về phía ngôi mộ.

“Mẹ con nằm đó…”

Anh Quân sững người.

“Mẹ… các cháu?” anh hỏi, giọng không giấu được sự ngạc nhiên.

Cậu bé còn lại gật đầu liên tục.

“Tụi con nhớ mẹ lắm…”

Anh Quân cảm thấy tim mình thắt lại.

Không thể nào.

Vợ anh mất đã tám năm. Hai đứa trẻ này mới chỉ bảy, tám tuổi. Thời gian… không khớp.

“Các cháu… tên gì?” anh hỏi, cố giữ bình tĩnh.

“Con là An.”
“Con là Bình.”

“Hai cháu… ai đưa tới đây?”

“Không ai hết,” An nói, giọng khàn.
“Tụi con tự tới.”

“Ba các cháu đâu?”

Hai đứa trẻ cúi đầu.

“Ba bỏ đi rồi.”

Anh Quân thấy sống mũi mình cay xè, nhưng lý trí buộc anh phải giữ khoảng cách.

“Các cháu ở đâu?”

“Dưới gầm cầu,” Bình trả lời rất nhỏ.

Câu nói nhẹ tênh, nhưng đâm thẳng vào ngực anh.

Anh Quân không thể bỏ mặc.

Anh đưa hai đứa trẻ đến một quán ăn gần đó, gọi đồ ăn nóng. Hai cậu bé ăn ngấu nghiến, như thể đã nhiều ngày chưa được ăn no.

“Các cháu biết mẹ tên gì không?” anh hỏi, giọng chậm rãi.

“Dạ biết,” An đáp.
“Mẹ tên Lan.”

Chiếc thìa trên tay anh khựng lại.

Lan…

Đó chính là tên vợ anh.

Anh ngẩng lên, nhìn hai gương mặt giống hệt nhau, rồi chợt nhận ra… một nét rất quen trong ánh mắt.

Tim anh bắt đầu đập mạnh.

“Các cháu… sinh năm nào?”

“Dạ… bảy năm trước.”

Anh Quân cảm thấy cả thế giới nghiêng đi một nhịp.

Tám năm trước vợ mình mất.
Bảy năm trước… hai đứa trẻ này được sinh ra.

Một sự thật không thể, nhưng lại đang đứng ngay trước mặt anh.

Đêm đó, anh không ngủ.

Hình ảnh hai cậu bé khóc gọi “mẹ” trước mộ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như một cơn ác mộng.

Sáng hôm sau, anh tìm đến người duy nhất còn liên hệ với quá khứ của vợ mình.

bà Hạnh — người từng chăm sóc vợ anh trong những ngày cuối đời.

Khi nhìn thấy anh, bà Hạnh sững lại.

“Cậu… cậu vẫn còn nhớ tới cô ấy sao?”

Anh Quân không vòng vo.

“Bà có biết… vợ tôi có con không?”

Bà Hạnh tái mặt.

“Cậu… gặp tụi nhỏ rồi?”

Câu hỏi đó như một nhát búa giáng thẳng vào đầu anh.

“Bà biết?” anh gần như gằn giọng.
“Bà biết mà giấu tôi?”

Bà Hạnh run run ngồi xuống.

“Không phải tôi muốn giấu… là cô ấy dặn tôi.”

Anh Quân chết lặng.

Tám năm trước, khi Lan phát hiện mình mang thai, cô đã không nói với anh.

Thời điểm đó, anh Quân đang lao đầu vào làm ăn, thường xuyên đi xa. Một lần cãi nhau lớn, anh buột miệng nói:

“Anh không cần con cái lúc này. Anh cần tiền.”

Câu nói ấy… Lan nghe thấy.

Cô im lặng.

Cô biết mình mắc bệnh nặng. Biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Cô sợ anh sẽ vì thương hại mà ở lại, sẽ đánh đổi sự nghiệp để chăm sóc mình và hai đứa trẻ chưa kịp chào đời.

Cô chọn cách im lặng.

Cô sinh hai đứa trẻ trong âm thầm. Gửi chúng cho một người quen nhờ nuôi. Trước khi mất, cô chỉ dặn một điều:

“Đừng nói cho anh ấy biết… trừ khi anh ấy tự tìm ra.”

Người quen đó sau này gặp biến cố, bỏ đi. Hai đứa trẻ lưu lạc, sống lang thang, không biết cha là ai. Chỉ biết… mẹ nằm dưới ngôi mộ kia.

Anh Quân ôm đầu.

Tám năm.

Tám năm anh sống trong dằn vặt, nghĩ rằng vợ mình đã ra đi mà không để lại gì.

Không ngờ… cô để lại cho anh hai đứa con.

Và anh… đã bỏ lỡ tám năm làm cha.

Anh Quân tìm lại An và Bình.

Khi thấy anh, hai đứa trẻ rụt rè.

“Chú lại thăm mẹ hả?” Bình hỏi.

Anh Quân quỳ xuống, ngang tầm mắt với các con.

“Không,” anh nói, giọng vỡ ra.
“Ba tới… đón các con về.”

Hai đứa trẻ ngơ ngác.

“Ba… là gì?” An hỏi.

Câu hỏi ấy khiến tim anh tan nát.

Anh ôm chặt hai con vào lòng.

“Ba là người đến muộn,” anh nói, nước mắt rơi không kịp ngăn.
“Nhưng ba sẽ không đi nữa.”

Ngày hôm đó, anh đưa hai con rời khỏi gầm cầu.

Không phải bằng xe sang, không ồn ào.

Chỉ là một người cha nắm tay hai đứa trẻ, đi chậm rãi, như sợ chỉ cần buông ra là sẽ mất thêm lần nữa.

Anh đứng trước mộ vợ lần cuối, thì thầm:

“Anh xin lỗi… vì đã hiểu em quá muộn.”

Gió thổi nhẹ.

Không ai trả lời.

Nhưng trong lòng anh, nỗi đau năm xưa đã có hình dạng mới.

Không còn là mất mát.

Mà là trách nhiệm.

Và anh biết, từ giây phút đó, cuộc đời mình đã rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2026 News