×
×

“Thanh… sao con lại độ//c á;/c như vậy? Chúng ta là gia đình mà!” Mẹ tôi kh;/óc nứ/c n/ở qua điện thoại.

Bố mẹ giấu tôi đã bán căn hộ chung cư tôi mới mua sau lưng tôi để trả tiền cho đám cưới trị giá 1,5 tỷ của em gái tôi. Họ gọi điện cho tôi và cười nói, “Cảm ơn vì món quà cưới!” Tôi mỉm cười và bảo họ tự kiểm tra thư của mình. Mặt họ tái mét khi nhìn thấy thông báo tịch thu nhà mà tôi đã gửi, và nhận ra rằng chính tôi là người đã bí mật trả tiền cho…

Trong suốt ba mươi năm cuộc đời, tôi – Thanh – luôn là một “người thừa” đúng nghĩa trong gia đình mình. Bố mẹ tôi có một niềm tin mãnh liệt vào sự phân cấp: tôi là con cả, phải có trách nhiệm gồng gánh; còn Ngọc – đứa em gái kém tôi năm tuổi – là “viên ngọc quý” cần được nâng niu.

Căn hộ chung cư cao cấp ở quận 2 là thành quả của bảy năm tôi làm việc không quản ngày đêm, nhịn ăn nhịn mặc để tích lũy. Ngày tôi nhận bàn giao nhà, bố mẹ không một lời chúc mừng, họ chỉ hỏi: “Nhà rộng thế này, sau này em nó lấy chồng thì cho nó mượn làm nơi đón dâu cho oai nhé?”

Tôi đã mỉm cười gật đầu, nghĩ rằng đó chỉ là sự hiếu khách nhất thời. Tôi không ngờ rằng, trong mắt họ, tài sản của tôi chưa bao giờ thuộc về tôi.

Mọi chuyện bắt đầu khi Ngọc thông báo kết hôn với một thiếu gia nhà giàu. Để “môn đăng hộ đối”, bố mẹ tôi quyết định tổ chức một đám cưới trị giá 1,5 tỷ đồng – một con số không tưởng đối với thu nhập của một gia đình công chức hưu trí.

“Con là chị, con phải lo cho em,” bố tôi nói trong bữa cơm. “Nhà trai người ta nhìn vào, mình không thể để Ngọc thua thiệt.”

Tôi im lặng. Tôi biết mình không có nghĩa vụ phải chi trả cho sự phù phiếm đó. Nhưng tôi không hề biết rằng, bố mẹ đã có một kế hoạch táo bạo hơn. Họ vẫn giữ chìa khóa dự phòng căn hộ của tôi và quan trọng hơn, họ biết nơi tôi giấu những giấy tờ quan trọng.

Lợi dụng lúc tôi đi công tác nước ngoài hai tuần, bố mẹ đã âm thầm liên kết với một văn phòng môi giới nhà đất không chính thống. Bằng cách nào đó, với sự hỗ trợ của một người quen cũ làm trong ngành công chứng, họ đã làm giả giấy ủy quyền và bán tháo căn hộ của tôi với giá rẻ hơn thị trường để lấy tiền mặt gấp, chi trả cho các hợp đồng trang trí, tiệc cưới và quà cáp sính lễ cho Ngọc.

Ngày tôi đáp chuyến bay về Việt Nam cũng là ngày đám cưới của Ngọc diễn ra rình rang tại một khách sạn năm sao. Tôi không về nhà, cũng không đến khách sạn. Tôi ngồi trong một quán cà phê vắng, lặng lẽ nhìn vào màn hình điện thoại.

Tiếng chuông reo lên. Là mẹ tôi.

“Thanh à! Con về chưa?” Giọng bà rạng rỡ, pha lẫn tiếng nhạc đám cưới xập xình ở đầu dây bên kia. “Đám cưới của Ngọc đẹp lắm con ơi! Ai cũng khen sính lễ nhà mình sang trọng. Cảm ơn con nhé! Cảm ơn vì món quà cưới tuyệt vời mà con đã dành cho em!”

Bố tôi cũng chen vào, cười khà khà: “Thằng rể mới nó nể nhà mình lắm con ạ. Căn nhà đó… dù sao con cũng độc thân, ở chỗ nhỏ hơn cũng được. Gia đình là trên hết mà, phải không?”

Họ thừa nhận việc bán nhà một cách thản nhiên như thể vừa giúp tôi dọn dẹp một căn phòng cũ. Họ tin rằng tôi sẽ giận dữ, khóc lóc, nhưng cuối cùng sẽ lại tặc lưỡi bỏ qua như mọi lần.

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng bình thản đến lạ lùng: “Mẹ này, bố này… chúc mừng đám cưới Ngọc. Con có gửi một bức thư chuyển phát nhanh đến địa chỉ nhà cũ của mình và một bản sao đến sảnh khách sạn. Bố mẹ nên tự kiểm tra hòm thư của mình đi.”

“Thư gì? Thư chúc mừng à?” Mẹ tôi hỏi, vẫn còn đang đắm chìm trong men say của sự giàu sang ảo.

“Cứ đọc đi ạ,” tôi nói rồi cúp máy.

Mặt bố mẹ tôi tái mét khi họ nhận được thông báo từ văn phòng luật sư. Đó không phải là thư chúc mừng. Đó là lệnh trục xuất và thông báo tịch thu nhà khẩn cấp.

Hóa ra, căn hộ đó thực chất không phải của tôi.

Đúng hơn là, nó chưa bao giờ thuộc quyền sở hữu hoàn toàn của tôi. Ba tháng trước khi mua nhà, tôi đã phát hiện ra bố mẹ âm thầm rút tiền tiết kiệm của tôi để trả nợ cá độ cho Ngọc. Kể từ giây phút đó, niềm tin trong tôi đổ vỡ.

Tôi đã mua căn hộ đó thông qua một hợp đồng vay nợ thế chấp cực kỳ phức tạp với một người bạn làm trong quỹ đầu tư. Trên danh nghĩa, tôi là chủ sở hữu, nhưng thực tế, căn hộ là tài sản bảo đảm cho một khoản vay khổng lồ mà tôi đã… cố tình để quá hạn.

Nhưng đó chưa phải là cú sốc lớn nhất.

Bố mẹ tôi hoảng loạn gọi lại cho tôi khi bị phía bên mua nhà (người đã trả 1,5 tỷ cho họ) đòi kiện vì “giấy tờ không hợp lệ”.

“Thanh! Chuyện này là sao? Nhà của con mà, sao lại có lệnh tịch thu nợ ở đây?” Bố tôi gào lên trong điện thoại, át cả tiếng nhạc đám cưới.

Tôi cười nhạt: “Bố mẹ nghĩ con ngây thơ đến mức để giấy tờ nhà ở chỗ dễ tìm thế sao? Giấy tờ bố mẹ lấy được chỉ là bản sao giả mà con đã chuẩn bị sẵn để thử lòng mọi người thôi. Căn nhà đó thực ra đã bị ngân hàng phát mãi từ tuần trước do con không trả nợ. Còn khoản tiền 1,5 tỷ mà bố mẹ nhận được từ tay môi giới?”

Tôi dừng lại một chút để sự im lặng bóp nghẹt họ.

“Số tiền đó thực chất là tiền của con. Con đã bí mật thuê văn phòng môi giới đó, tự đóng giả làm người mua để chuyển 1,5 tỷ cho bố mẹ… nhưng với một điều kiện pháp lý đính kèm trong hợp đồng: Nếu căn nhà có tranh chấp hoặc bị tịch thu, người bán (là bố mẹ) phải hoàn trả gấp đôi số tiền đã nhận, kèm theo bồi thường hợp đồng.”

Đám cưới của Ngọc trở thành một thảm họa. Những chủ nợ và luật sư của tôi xuất hiện ngay giữa buổi lễ để yêu cầu bố mẹ ký vào văn bản thừa nhận hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản và giả mạo giấy tờ.

Bố mẹ tôi đứng chôn chân giữa sảnh khách sạn sang trọng, xung quanh là những lẵng hoa tiền triệu và những vị khách thượng lưu đang xì xào. Ngọc, trong bộ váy cưới lộng lẫy, gào khóc vì gia đình chồng tương lai đòi hủy hôn ngay lập tức vì sợ dính líu đến pháp luật.

“Thanh… sao con lại độc ác như vậy? Chúng ta là gia đình mà!” Mẹ tôi khóc nức nở qua điện thoại.

“Gia đình không bán đứng nhau sau lưng, mẹ ạ,” tôi lạnh lùng đáp. “Con đã dành 1,5 tỷ đó – toàn bộ số tiền tiết kiệm cuối cùng của con – không phải để cho Ngọc một đám cưới, mà để mua lại sự tự do cho chính mình. Với số tiền đó, con đã dàn xếp để bố mẹ và Ngọc rơi vào cái bẫy pháp lý mà chính lòng tham của mọi người tạo ra. Bây giờ, bố mẹ nợ con 3 tỷ đồng tiền bồi thường hợp đồng, hoặc là đối mặt với án tù vì tội lừa đảo.”

Tôi đứng trên ban công căn hộ mới – một nơi nhỏ hơn, nhưng hoàn toàn đứng tên một công ty ủy thác mà bố mẹ tôi không bao giờ chạm tới được.

Bố mẹ đã phải bán nốt căn nhà cũ ở quê, gom góp từng đồng để trả nợ cho tôi nhằm tránh việc Ngọc bị khởi tố vì đồng lõa (Ngọc chính là người đã lấy cắp chìa khóa và giấy tờ cho bố mẹ). Đám cưới xa hoa biến thành một món nợ khổng lồ, và gia đình chồng của Ngọc đã cắt đứt mọi liên lạc.

Tôi không cảm thấy hối hận. Lòng tốt không có giới hạn chỉ mời gọi sự lợi dụng. Tôi đã trao cho họ món quà cưới mà họ mong muốn: 1,5 tỷ đồng tiền mặt. Nhưng cái giá họ phải trả chính là sự thật về tình thâm mà họ đã rẻ rúng bấy lâu nay.

Ngày hôm đó, Làng Đông có thêm một câu chuyện để kể, về một người con gái hiếu thảo đã “tặng” cho gia đình một bài học đắt giá nhất cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News