HÓA ĐƠN TĂNG VỌT GÂY HOẢNG HỒN – VỢ “BÀNG HOÀNG” PHÁT HIỆN BÍ MẬT KINH HOÀNG ĐẰNG SAU VIỆC CHỒNG TẮM CẢ TIẾNG
Tôi và Liêm cưới nhau đã chín năm. Nếu bảo hôn nhân là một hành trình thì tôi nghĩ nó giống như leo núi hơn: khởi đầu háo hức, giữa chừng mệt bở hơi tai, lúc muốn dừng lại, lúc lại muốn cố thêm. Ngày còn yêu nhau, Liêm vui tính, hoạt bát và ga lăng. Anh nói chuyện cuốn hút, lại chân thành. Tôi từng nghĩ mình gặp đúng người.
Nhưng bước vào hôn nhân, mọi thứ khác xa. Chúng tôi đều bận bịu, áp lực. Tôi làm nhân viên kế toán, còn Liêm làm IT cho một công ty lớn. Công việc của anh vốn căng thẳng, tôi hiểu điều đó. Nhưng đôi lúc hiểu không đồng nghĩa với chấp nhận mãi được.
Liêm có một tật xấu — anh ham vui. Không phải kiểu tệ bạc, sa đọa gì, mà là… quá ham tụ tập bạn bè. Chỉ cần có ai rủ cà phê, game, đá bóng, là anh đi ngay. Những tối tôi mong được chồng phụ chuyện nhà, phụ chăm con, anh lại cắm mặt vào điện thoại, hoặc than mệt.
Có lần tôi nói thẳng:
– Anh cứ đi suốt vậy, còn nhà cửa, còn con cái thì sao?
Liêm nhăn nhó:
– Anh đi làm cả ngày rồi. Về nhà mà còn bắt làm việc nhà nữa thì chịu không nổi. Với lại… anh đi chơi có tốn kém gì đâu. Tiền anh đưa em hàng tháng, em tiêu sao cũng được mà.
Lý lẽ của anh khiến tôi nghẹn lại. Đúng là anh đưa tiền đều đặn, không nhậu nhẹt bạt mạng, không bài bạc. Nhưng sự vô tâm của anh đôi lúc khiến tôi kiệt sức.
Tôi đã từng khó chịu kinh khủng. Nhưng rồi những năm tháng chung sống khiến tôi học cách thỏa hiệp. Tôi dần thấy mấy chuyện lặt vặt thôi, không phải chuyện lớn. Nhà cửa tôi lo hết, chăm con cũng chủ yếu một tay tôi. Đến lúc không chịu nổi nữa, tôi thuê người giúp việc theo giờ để đỡ phần cực nhọc.
Có người đỡ việc, tôi nhẹ nhàng hơn, tinh thần tươi tắn hơn. Những tưởng cuộc sống sẽ bình yên trở lại. Nhưng rồi tôi bắt đầu cảm nhận: chồng mình có gì đó… lạ.
Khoảng hai tháng gần đây, Liêm thay đổi một điều rất kỳ cục: anh tắm cực kỳ lâu.
Ngày xưa, anh tắm chừng 15 phút là xong. Nhưng không biết từ khi nào, thời gian ấy kéo thành 30 phút, rồi 40 phút, rồi có hôm tròn một tiếng đồng hồ anh mới bước ra.
Tôi hỏi:
– Anh tắm gì mà lâu thế?
Anh nói ngay, ánh mắt đầy khó chịu:
– Em đừng tò mò quá. Anh tắm sao kệ anh chứ. Đi làm bụi bặm, người nhớt nhát, tắm lâu tí cũng đâu ảnh hưởng gì đến ai?
Tôi im. Nhưng trong lòng chộn rộn.
Một tối, anh còn ôm điện thoại vào phòng tắm. Tôi nghe tiếng nước chảy rào rào suốt thời gian đó, xen lẫn tiếng nhạc phát từ Spotify. Kỳ lạ nhất là… tôi thoáng nghe tiếng anh nói chuyện với ai đó. Nhưng mỗi lần tôi nép sát nghe, tiếng đó lại biến mất.
Tôi tự nhủ: chắc mình tưởng tượng.
Thế rồi cuối tháng, khi hoá đơn gửi về, tôi sững người.
Tiền nước tăng gấp rưỡi tháng trước.
Tôi kiểm lại các ngày sinh hoạt, chẳng thấy sự bất thường nào ngoài việc chồng tắm quá lâu. Nghĩ đến cảnh anh mở nước suốt cả giờ đồng hồ, tôi nổi gai ốc.
Nhưng thứ khiến tôi rợn người không phải hoá đơn – mà là cảm giác chồng đang giấu mình điều gì đó.
Tối đó, tôi đưa hai con về ngoại. Tôi nói với anh là mẹ gọi về có việc, để anh không nghi ngờ. Nhưng mục đích thật sự của tôi là: theo dõi.
Khoảng 9 giờ tối, Liêm về nhà sau buổi đá bóng. Anh quăng balo lên ghế rồi bước thẳng vào phòng tắm. Lát sau, tiếng nước xả mạnh vang lên.
Tôi đứng ngoài cửa, tim đập thình thịch. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy sợ khi nghĩ đến việc chồng mình có thể đang… phản bội.
Tôi ghé sát tai vào cửa.
Tiếng nước rào rào.
Tiếng nhạc chill lẫn tiếng xịt sữa tắm.
Và rồi…
– Ừ… anh đây.
Tôi giật mình.
Anh đang nói chuyện với ai đó.
– Hôm nay anh bận… ừ… anh nhớ mà.
Tôi chết lặng.
Giọng anh nhỏ nhưng rõ từng chữ.
Tôi đứng cứng người như hoá đá. Nước trong phòng tắm vẫn chảy. Tôi cảm giác như dòng nước đó đang cuốn phăng sự bình yên của cuộc hôn nhân chúng tôi.
Một lúc sau, anh tắt nước. Tôi vội chạy về phòng như chưa từng đứng nghe lén.
Liêm bước ra, đầu tóc ướt rượt, mặt hơi đỏ.
Anh chẳng biết rằng chỉ vài phút trước, tôi đã nghe thấy điều khiến lòng mình vỡ vụn.
Đợi anh ngủ say, tôi vào phòng tắm. Tôi soi từng góc, mở từng hộc tủ, kiểm tra từng chai dầu gội. Không thấy gì.
Tôi đưa mắt nhìn bồn cầu. Linh cảm mách bảo tôi điều gì đó. Tôi thử nâng nắp bồn chứa nước phía sau.
Và…
Tôi chết đứng.
Bên trong, được quấn trong một túi nilon đen, là một chiếc hộp nhựa màu trắng.
Tay tôi run lên khi mở nó. Bên trong là một chiếc điện thoại. Một chiếc máy lạ, không phải máy anh đang dùng.
Tôi hít mạnh một hơi. Cả cơ thể run bần bật.
Không còn là nghi ngờ nữa. Đây là bằng chứng.
Tôi đem hộp đến trước mặt chồng, không đợi sáng. Liêm giật mình khi nhìn thấy nó.
– Đây là cái gì? – giọng tôi run nhưng rõ ràng.
Anh tái mặt.
– … Em… nghe anh giải thích.
– Mở máy ra.
Anh lúng túng, nhưng biết không thể chối. Anh mở khoá.
Màn hình sáng lên. Hàng loạt tin nhắn. Avatar một cô gái trẻ, xinh, tươi tắn.
Tôi không khóc. Chỉ thấy… lạnh.
Liêm thở dài, buông xuôi:
– Anh… anh có quen một cô trên mạng. Chỉ nhắn tin. Chưa gặp mặt lần nào. Anh thề.
Tôi bật cười – một tiếng cười đắng nghét:
– Còn giấu điện thoại trong bồn nước? Tắm một tiếng đồng hồ? Nói chuyện trong phòng tắm? Và anh bảo em phải tin?
Anh cúi đầu.
– Em… dạo này em xa cách anh quá. Chuyện vợ chồng mình cũng… nhạt. Anh sai, nhưng anh chưa làm gì quá đáng. Anh chỉ… ngu dại.
“Nhạt”?
“Xa cách”?
Tôi đã kiệt sức vì gánh quá nhiều thứ, và anh lại dùng lý do đó.
Tôi nhìn cô gái trên màn hình — trẻ trung, xinh xắn, cười rực rỡ. Tôi tự nhìn lại mình — đôi mắt thâm vì thức đêm chăm con, mái tóc buộc vội, người luôn bận rộn lo toan.
Tôi đau. Một nỗi đau âm ỉ, nghẹn lại trong ngực.
Tôi không ôm đồ bỏ đi. Không đánh ghen. Không làm ầm.
Tôi im lặng ba ngày. Ba ngày dài như cả tháng.
Liêm cố gắng nói chuyện, cố gắng gần tôi, thậm chí chủ động làm việc nhà. Tôi chỉ trả lời đủ, không nặng lời, nhưng lạnh.
Rồi một tối, tôi nói:
– Anh nghĩ sao về hôn nhân của mình?
Liêm nhìn tôi, cuối cùng cũng rơi nước mắt:
– Anh sai thật rồi. Anh… bị cuốn theo cảm giác mới lạ. Nhưng khi em im lặng ba ngày, anh sợ mất em. Anh chưa gặp cô đó. Anh chặn rồi. Anh sẽ xoá điện thoại đó.
Tôi gật đầu.
Không phải vì tha thứ hoàn toàn — mà vì tôi cần lắng nghe bản thân.
Chúng tôi ngồi nói chuyện đến gần sáng. Cả hai nhìn lại những năm qua: những bận rộn, những bỏ bê, những hụt hẫng. Tôi cũng thừa nhận bản thân đã quá tập trung vào con cái, công việc mà quên mất vai trò người vợ; còn anh cũng thừa nhận đã vô tâm, thiếu chia sẻ, thiếu trách nhiệm.
Chúng tôi thỏa thuận:
mỗi tuần phải dành một buổi cho riêng hai vợ chồng.
Anh sẽ hạn chế tụ tập, chủ động việc nhà.
Tôi sẽ bớt ôm đồm, biết nhờ anh nhiều hơn.
Hôn nhân cần hai người cùng sửa, chứ không phải một người cố kéo.
Những tháng sau đó, chúng tôi hoà hợp hơn nhiều. Anh chăm con, chia sẻ việc nhà, đưa tôi đi chơi nhiều hơn. Cả chuyện vợ chồng cũng cải thiện. Tôi thấy rõ sự thay đổi. Anh không còn ôm điện thoại suốt ngày, cũng không tắm lâu bất thường nữa.
Nhưng…
Cái gai vẫn nằm trong lòng tôi.
Mỗi lần vô tình nghe ai đó nhắc chuyện đánh đổi – ngoại tình – thử cảm giác mới, tôi lại thấy buốt. Mỗi lần thấy anh ôm điện thoại, dù chỉ để xem tin tức, tim tôi vẫn giật nhẹ.
Tôi cố quên, nhưng không dễ.
Có những vết thương không chảy máu nhưng sẽ cần rất lâu để lành.
Và tôi hiểu: hôn nhân không phải là luôn tin tưởng tuyệt đối – mà là cố gắng xây lại niềm tin khi nó đã từng nứt vỡ.
Tôi chưa biết bao giờ tôi thôi nhói lòng khi nhớ đến chiếc điện thoại trong bồn nước hôm ấy. Nhưng tôi biết, ít nhất hiện tại, anh đang cố hết sức.
Và tôi cũng vậy.
Hôn nhân của chúng tôi vẫn chưa hoàn hảo, nhưng nó đang được xây lại — từng chút một.