Tôi vừa nhận việc ở công ty được tròn một tháng. Một công ty truyền thông lớn, cạnh tranh khốc liệt — thế mà tôi lại được chị giám đốc để mắt tới. Sau khi xem sơ yếu lý lịch, chị đích thân gọi tôi lên phòng, hỏi han đủ chuyện, rồi chỉ vài ngày sau đã quyết định cất nhắc tôi lên vị trí quản lý nhóm truyền thông nội dung.
Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ khiến tôi không khỏi choáng ngợp. Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ, vừa nghi hoặc. Tôi tự hỏi — tại sao chị lại tin tưởng tôi nhanh đến thế?
Rồi một đêm mưa, điện thoại tôi reo. Là chị giám đốc.
Giọng chị khàn khàn qua đầu dây:
– Em ơi, chị bị ốm, đang sốt cao, em có thể mua giúp chị ít thuốc cảm rồi mang qua nhà không?
Tôi thoáng ngần ngại, nhưng nghe giọng chị yếu ớt, tôi vội khoác áo mưa, chạy đi mua thuốc rồi bắt taxi đến địa chỉ chị gửi.
Căn nhà của chị nằm trong một khu biệt thự yên tĩnh. Đèn trong nhà hắt ra ánh vàng mờ ấm áp. Tôi gõ cửa, không ai đáp. Cửa khép hờ, nên tôi nhẹ nhàng đẩy vào.
Bên trong, không gian tĩnh lặng đến rợn người. Mùi thuốc sát trùng nhẹ thoảng trong không khí. Trên bàn, ly nước còn bốc hơi, chứng tỏ chị vừa ở đây. Tôi đặt túi thuốc xuống và khẽ gọi:
– Chị ơi, em mang thuốc đến rồi.
Không tiếng trả lời. Tôi bước sâu vào trong, đến phòng khách. Và rồi… tôi khựng lại.
Trên tường, giữa hàng loạt khung ảnh, có một bức khiến tim tôi như ngừng đập.
Một cô bé nhỏ khoảng tám tuổi, đứng cạnh một đứa trẻ khác — là tôi, hồi còn bé.
Bức ảnh ấy… chính là bức mà mẹ tôi từng kể — chụp vào năm tôi năm tuổi, trước khi chị gái tôi bị lạc trong một vụ cháy khu tập thể.
Tôi run rẩy tiến lại gần, nhìn rõ nét mặt cô bé ấy. Không thể nhầm được. Là chị tôi. Là người mà gia đình tôi đã tìm suốt hai mươi năm qua.
Phía sau tôi, giọng nói quen thuộc vang lên, khẽ run:
– Em… nhớ ra rồi à?
Tôi quay lại, thấy chị giám đốc đứng đó, tay vẫn còn cầm khăn lau, ánh mắt đỏ hoe.
– Chị biết em ngay từ lúc thấy họ tên trong hồ sơ… – chị nghẹn ngào – nhưng chị sợ nói ra em không tin.
Tôi lặng đi, tim đập loạn nhịp. Cả hai chị em nhìn nhau giữa căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên.
Tôi bỗng hiểu vì sao chị nâng đỡ tôi, vì sao tôi luôn cảm thấy một sự gần gũi lạ lùng trong ánh mắt chị.
Hóa ra, mọi “may mắn” của tôi suốt tháng qua — là sợi dây máu mủ âm thầm kéo hai chị em về bên nhau, sau hai mươi năm lạc mất.
Và đêm ấy, dưới ánh đèn vàng nhòe mưa, tôi gọi lại hai tiếng tưởng chừng đã quên mất từ lâu:
– Chị Hai…