×
×

Ông chú 60 tuổi ‘t/úng qu/á làm li///ều’ vì vợ xa nhà, giờ cô bạn gái bảo có tha////i, đúng lúc này vợ cũng thông báo 1 tin quan trọng khiến ông ch///ết s///ững…

Ông chú 60 tuổi túng quá làm liều vì vợ xa nhà, giờ cô bạn gái bảo có thai, đúng lúc này vợ cũng thông báo 1 tin quan trọng khiến ông chết sững…

Ông Hòa năm nay đã tròn sáu mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, dáng người gầy gò, hiền lành. Cả đời ông làm thợ mộc, sống cùng bà vợ – bà Thúy – trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Hai người cưới nhau gần bốn mươi năm, có hai con đã lập gia đình riêng ở xa. Những tưởng tuổi già của ông bà sẽ yên ổn, nào ngờ năm ngoái, bà Thúy phải vào Nam chăm cháu nội mới sinh, định đi vài tháng mà rốt cuộc ở luôn cả năm.

Những ngày đầu, ông Hòa còn thấy thoải mái. Nhưng dần dần, căn nhà trống trải trở nên lạnh lẽo đến lạ. Cơm canh nguội lạnh, tối về chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Ông nhớ vợ, nhớ hơi ấm quen thuộc, nhưng cũng ngại gọi điện vì sợ làm bà bận lòng.

Rồi một ngày, ông quen cô Hạnh – một người phụ nữ goá chồng, kém ông gần hai chục tuổi, bán nước ở đầu ngõ. Cô hay cười, nói năng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại gói cho ông gói xôi, pha ấm trà mang sang. Ban đầu, ông Hòa chỉ coi cô như người hàng xóm tốt bụng. Nhưng rồi, trong sự cô đơn kéo dài, lòng ông dần yếu mềm.

Cô Hạnh nói chuyện khéo lắm. Cô bảo ông “đàn ông sống có một đời, cứ chịu thiệt mãi cũng khổ thân”. Câu nói ấy khiến ông Hòa chột dạ. Rồi những lần ông ốm nhẹ, cô chạy sang nấu cháo, đắp khăn trán. Lúc ông say, cô dìu về. Những đụng chạm tình cảm diễn ra tự nhiên đến mức chính ông cũng chẳng biết mình đã “vượt rào” từ bao giờ.

Sau lần đó, ông Hòa sống trong giằng xé. Một mặt, ông biết mình có lỗi với vợ; mặt khác, ông lại sợ cô Hạnh buồn. Ông nghĩ, thôi thì chỉ là chút cảm xúc muộn màng, giữ kín trong lòng, rồi đâu lại vào đó. Nhưng đời nào ngờ, vài tháng sau, cô Hạnh báo tin: “Anh ơi… em có thai rồi.”

Tin ấy như sét đánh ngang tai. Ông Hòa bủn rủn tay chân, không tin vào tai mình. “Em nói gì cơ?” – ông lắp bắp. Cô Hạnh rưng rưng nước mắt, bảo mình không muốn phá, vì “đây là đứa con của tình yêu thật lòng”. Ông Hòa chết lặng. Ở cái tuổi lục tuần, ông chưa từng nghĩ sẽ rơi vào cảnh này.

Ông trằn trọc suốt nhiều đêm, không dám kể ai nghe. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh bà Thúy – người vợ hiền cả đời chịu khó, chưa từng cãi ông nửa lời. Nghĩ tới ánh mắt của bà nếu biết chuyện, tim ông quặn thắt. Nhưng cô Hạnh lại ngày càng thúc ép: “Anh phải có trách nhiệm, em không thể một mình nuôi con.”

Giữa lúc ông còn chưa biết xoay sở thế nào thì bà Thúy gọi điện. Giọng bà run run, nhưng đầy vui mừng:
– Ông ơi, mai tôi về nhé! Mà tôi có tin này, chắc ông sẽ mừng lắm.
Ông Hòa gượng cười:
– Tin gì thế, bà?
– Tôi đi khám, bác sĩ bảo tôi sắp được làm bà cố rồi đó. Con trai mình có tin vui. Nó bảo sẽ đón vợ con về ăn Tết ngoài này.

Nghe đến đó, ông Hòa thấy tim mình thắt lại. Cái tin vui ấy lẽ ra ông phải hân hoan, nhưng giờ ông chỉ thấy nghẹt thở. Ông muốn hét lên, muốn thú nhận tất cả, nhưng miệng cứng đờ.

Đêm đó, ông ra xưởng mộc ngồi một mình. Tiếng gió rít qua khe cửa, mùi gỗ cũ hăng hắc. Ông nhìn những chiếc ghế mình từng đóng, nhớ lại bao năm tằn tiện cùng vợ nuôi con khôn lớn. Từng giọt nước mắt già nua rơi xuống, nóng hổi. Ông tự trách mình ngu dại – chỉ vì phút cô đơn mà đánh mất cả danh dự, tình nghĩa mấy chục năm.

Sáng hôm sau, bà Thúy về thật. Vẫn dáng người gầy nhỏ, nhưng ánh mắt hiền và giọng nói ấm áp. Bà vừa đặt túi đồ xuống đã nói:
– Tôi về rồi đây. Ông ở nhà một mình chắc khổ lắm hả? Tôi thương lắm nên xin về sớm hơn.
Ông Hòa chỉ biết gật đầu, không nói nổi lời nào.

Buổi tối, bà dọn cơm, kể chuyện cháu nhỏ bi bô tập nói, rồi cười tươi như chưa từng có khoảng cách nào giữa họ. Ông ngồi đối diện, lòng nặng trĩu. Đến khi bà rót chén trà mời, ông run run nói:
– Bà à… tôi có chuyện muốn nói.
Bà ngẩng lên, nhìn chồng ân cần:
– Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy ông?
Ông Hòa hít sâu, toan nói ra hết. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại reo. Tin nhắn từ cô Hạnh: “Anh ơi, em đi khám lại rồi. Bác sĩ bảo chỉ là rối loạn nội tiết, không phải có thai. Em xin lỗi, em hoảng quá nên nói bừa. Anh đừng giận, coi như chưa có gì nhé…”

Ông Hòa ngồi sững. Mồ hôi vã ra như tắm. Ông thở hắt một hơi dài, tim đập loạn nhịp. Cảm giác như vừa thoát khỏi vực sâu.

Bà Thúy thấy chồng tái mặt liền hỏi:
– Ông sao thế, mệt à?
Ông gượng cười, nắm chặt tay vợ:
– Không, tôi chỉ… mừng vì bà về. Cả năm rồi tôi mới được ăn cơm có người chan canh.

Đêm ấy, ông Hòa không ngủ được. Ông lặng lẽ dậy, đốt đi những bức thư, những tin nhắn của cô Hạnh, coi như chôn vùi sai lầm. Ông tự hứa với lòng: quãng đời còn lại, dù có cô đơn đến mấy, cũng sẽ không bao giờ phản bội người đã cùng mình đi qua nửa thế kỷ cuộc đời.

Ngoài sân, ánh trăng già rọi xuống mái ngói cũ kỹ, hắt vào đôi bàn tay nhăn nheo của ông. Trong căn nhà nhỏ, tiếng thở đều đều của bà Thúy vang lên – âm thanh bình yên nhất mà ông từng nghe. Và lần đầu tiên sau bao tháng ngày giằng xé, ông mỉm cười, nhẹ nhõm đến lạ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News