×
×

Tôi và mẹ chồng có cùng ngày sinh nhật – điều mà ai nghe cũng bảo “duyên trời định”

Mẹ và vợ cùng sinh nhật 1 ngày nhưng chồng đưa mẹ và cả nhà chồng đi tổ chức sinh nhật tại nhà hàng còn vợ b//ầu phải ở nhà ăn cơm nguội với nước mắm. Người cha ở quê lên thăm con gái chứng kiến cảnh này đã có hà/nh độ/ng không ai ng//ờ…

Tôi và mẹ chồng có cùng ngày sinh nhật – điều mà ai nghe cũng bảo “duyên trời định”. Lúc mới cưới, tôi cũng thấy vui vì nghĩ rằng sẽ càng thêm gắn bó. Nhưng đến khi sống chung, tôi mới hiểu “duyên” này là thử thách của đời mình.

Năm nay tôi đang mang thai bảy tháng, bụng đã khá to, đi lại khó khăn. Từ sáng sớm, mẹ chồng đã nhộn nhịp gọi điện cho họ hàng, đặt bàn nhà hàng, dặn con dâu nấu nướng phụ để “mừng sinh nhật mẹ”. Tôi gật đầu, chẳng dám than một lời. Chỉ có điều, tôi cứ nghĩ chồng sẽ nhớ hôm nay cũng là sinh nhật của tôi – người đang mang trong mình đứa con của anh.

Thế nhưng, cả ngày anh chỉ quanh quẩn bên mẹ, xách quà, chuẩn bị bánh kem. Đến trưa, tôi hỏi nhẹ:
– Tối anh về sớm không? Em định nấu bữa cơm đơn giản mừng sinh nhật hai mẹ con mình.
Anh liếc tôi một cái, lạnh lùng đáp:
– Hôm nay mừng sinh nhật mẹ là chính. Em ở nhà nghỉ đi, người bầu bí đi lại nguy hiểm.

Tôi cười gượng, cố giấu nỗi buồn. Nhưng đến khi nhìn cả nhà tíu tít lên xe đi nhà hàng, bỏ lại mình trong căn bếp vắng, tim tôi như thắt lại.

Tủ lạnh chỉ còn ít cơm nguội và vài quả trứng. Tôi lặng lẽ ngồi ăn với nước mắm, nghe tiếng cười nói của họ vọng về từ ngoài cổng. Giọt nước mắt mặn chát rơi xuống bát cơm. Tôi không khóc vì tủi thân cho riêng mình, mà vì thương đứa con chưa chào đời. Nó chưa biết rằng mẹ nó đã phải chịu bao cô đơn trong chính ngôi nhà mình.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở ra, thấy bố đứng đó – dáng gầy gò, đôi dép cao su dính bùn đất. Ông cười hiền:
– Bố đi xe đò lên, định mang cho con ít cam ở quê. Mà sao… con ăn cơm nguội thế kia?

Tôi nghẹn lời, chỉ khẽ đáp:
– Dạ, cả nhà đi ăn sinh nhật mẹ anh rồi ạ. Con… ở nhà ăn tạm thôi.

Bố im lặng nhìn mâm cơm, nhìn chiếc bát trống và chai nước mắm còn dang dở. Một thoáng, ánh mắt ông tối lại, nhưng rồi ông chỉ ngồi xuống bên tôi, nhẹ nhàng gắp miếng trứng bỏ vào bát con gái:
– Con ăn đi, cho cháu của bố nữa. Không sao đâu, bố ngồi ăn cùng con.

Tôi không cầm nổi nước mắt. Hai bố con ngồi bên mâm cơm nguội, chỉ có trứng rán và nước mắm, nhưng sao bỗng thấy ấm đến lạ. Bố kể chuyện quê, chuyện mảnh vườn vừa trồng thêm cây mít, chuyện con gà mái nở được tám con. Ông cười, bảo:
– Ở quê khổ nhưng người ta thương nhau. Ở đây con phải mạnh mẽ, đừng để ai coi thường con.

Đang nói chuyện thì tiếng xe hơi đỗ ngoài cổng. Cả nhà chồng về. Mẹ chồng cười nói ồn ào, chồng tôi đi sau, tay còn cầm hộp quà. Nhưng khi bước vào, thấy bố tôi ngồi giữa nhà, mặt ông nghiêm lại.

– Bác… bác lên khi nào ạ? – mẹ chồng ngập ngừng.

Bố tôi đặt đũa xuống, đứng dậy, giọng trầm nhưng rõ ràng:
– Tôi lên thăm con gái, cũng để xem nó sống ra sao. Hóa ra, sinh nhật nó mà phải ngồi ăn cơm nguội một mình, trong khi cả nhà kéo nhau đi nhà hàng vui vẻ.

Không khí im phăng phắc. Chồng tôi cúi đầu, mặt tái đi.

Bố nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bình tĩnh nhưng rắn rỏi:
– Anh là chồng, mà để vợ bụng mang dạ chửa ngồi một mình như thế à? Người ta nói hạnh phúc là khi người phụ nữ được che chở. Còn anh… anh để nó lẻ loi ngay trong chính mái nhà của mình.

Tôi nắm vội tay bố, sợ ông nói thêm sẽ làm mọi chuyện căng thẳng. Nhưng ông khẽ gạt tay tôi ra, tiếp lời:
– Thôi, tôi không trách ai. Chỉ mong từ nay anh biết quý người đang mang con cho mình. Đến khi mất rồi mới hối hận thì muộn lắm.

Nói rồi, bố mở túi, lấy ra chiếc bánh sinh nhật nhỏ gói bằng giấy báo, đặt trước mặt tôi:
– Bố làm ở quê, có trứng gà với bột mì, không đẹp như ngoài tiệm nhưng là bánh thật, tình thật. Con gái bố xứng đáng có sinh nhật tử tế chứ không phải bữa cơm nguội.

Tôi òa khóc. Cả nhà im lặng. Mẹ chồng cúi đầu, còn chồng tôi nhìn chiếc bánh rồi nhìn tôi – ánh mắt lộ rõ sự hối hận.

Một lúc sau, anh bước đến, khẽ nói:
– Anh xin lỗi… Anh sai rồi.

Bố chỉ cười nhẹ:
– Biết sai là được. Con gái tôi không cần quà sang, chỉ cần được thương.

Tối đó, lần đầu tiên trong nhiều tháng, chồng tôi tự tay dọn dẹp, rồi cùng tôi thắp nến trên chiếc bánh nhỏ. Cả nhà ngồi quanh bàn, bố cười hiền nhìn tôi ước nguyện. Ánh nến lung linh phản chiếu trong đôi mắt ông – đôi mắt đầy yêu thương và tự hào.

Tôi nhận ra, sinh nhật năm ấy tuy đơn giản nhưng lại là sinh nhật đáng nhớ nhất đời mình. Vì nhờ có bố, tôi hiểu rằng: có những món quà không cần xa hoa, chỉ cần chứa đựng tình thương – là đủ ấm cả một đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://top10newz.com - © 2025 News